Chương trước
Chương sau
Sở Dịch cũng không tức giận với An Ngưng Tuyết bao nhiêu, càng nhiều hơn chính là làm ra vẻ lạnh lùng, không thèm để ý cho Lâm Tịch xem, thật ra vẫn là đang biến tướng bảo vệ Ngưng Quý nhân không có bất kỳ chỗ dựa nào trong hậu cung.
An Ngưng Tuyết không nghĩ tới Sở Dịch nói đi là đi, lưu lại cục diện xấu hổ rối rắm này cho nàng ta thu thập.
Nàng ta thoáng suy nghĩ, biện pháp tốt nhất là gửi một phong thư cho phụ thân An Cẩm Trình để ông ta nói chuyện này với người cô cô tiện nghi kia của nàng ta.
Lời của mẫu thân mình, Lãnh Ký Du nhất định phải nghe, nếu không một khi bị chụp mũ ngỗ nghịch, nàng còn tiến quân lên hậu vị như thế nào, sao có thể là mẫu nghi thiên hạ?
Lại nói, An Ngưng Tuyết có được hệ thống nên cũng không thèm để ý đến vị biểu muội hơi có vẻ chất phác giống như quân cờ của gia tộc này.
Cả ngày âm u đầy tử khí, trong nhà bảo làm cái gì thì làm cái đó, ngay cả một chút chính kiến của mình cũng không có, một chút ý thức chống lại cũng không có, uổng công nàng sinh ra trong một gia đình quyền quý hơn nữa còn có được tướng mạo như vậy, đúng là một con rối.
Sau khi An Ngưng Tuyết đứng dậy cáo từ, Lâm Tịch gọi cung nữ có thân thủ không tệ xem như một ám vệ phân phó một phen.
Lúc Sở Dịch lại tới Dục Tú cung vào buổi tối, trông thấy Lâm Tịch giống như một đóa hoa xinh đẹp bị đánh tan bởi sương giá.
"Từ lúc Ngưng Quý nhân rời đi, nương nương vẫn kêu ngực đau, Thái y đến xem mạch, nói là chứng khó thở không thoải mái, gan nóng. Sau khi nương nương uống xong thuốc Thái y kê đơn thì khá hơn một chút, mới nằm ngủ." Tảo Tình có bộ dáng lanh lợi, nói chuyện cũng nhanh nhẹn, nhỏ giọng nói một chút về tình huống của chủ tử nhà mình cho Sở Dịch.
Nàng ta cũng không nói thêm một câu nào, nhưng ý vị lên án lại rất rõ ràng, chính là bị Ngưng Quý nhân không biết xấu hổ kia chọc tức.
Sở Dịch thấy người trên giường đã ngủ say, cũng không tiện kinh động nàng, dặn dò hai câu quay người ra khỏi Dục Tú cung.
Trong hậu cung này không có bí mật gì đáng nói.
Vào buổi tối, chuyện Ngưng Quý nhân không biết lượng sức vậy mà đến bên trong Dục Tú cung của người ta "Ngẫu nhiên gặp" Hoàng Thượng, kết quả chẳng những bản thân gặp trắc trở, còn chọc giận Lãnh Thục phi đổ bệnh đã truyền đến Phúc Hi cung.
Trình Uyển Thu đập bàn một cái: "Tiểu tiện nhân này! Biết ngay nàng ta không phải kẻ an phận, lúc trước dựa vào thăm Thục phi "Ngẫu nhiên gặp" Hoàng Thượng trong ngự hoa viên, cũng không biết dùng thủ đoạn bỉ ổi hay là tà thuật gì đó mê hoặc Hoàng Thượng đưa nàng ta tiến vào cung, thế mà lập lại chiêu cũ, lại đi dụ dỗ Hoàng Thượng, nàng ta cũng xứng!"
"Nương nương, ngài bớt giận, đừng giống vị kia tức điên lên hại thân thể, thân thể ngọc ngà này của ngài không đáng tức giận vì loại tiện nhân đó." Phi tần khác tự nhiên nắm chắc cơ hội xoát cảm giác tồn tại.
"Đúng rồi!" Đương nhiên có người phụ họa theo.
Trình Uyển Thu liếc nhìn mấy người vẫn luôn nhịn bợ nàng ta, hừ lạnh nói: "Ta sẽ ngu xuẩn như? Lại đem chính mình tức đến đổ bệnh, hổ phụ khuyển nữ, đúng là làm mất mặt phủ Đại tướng quân!"
Một người che miệng yêu kiều cười nói: "Nương nương nói đúng lắm, dạy dỗ một Quý nhân nho nhỏ như nàng ta, còn không đơn giản?"
Sở Dịch chân trước vừa đi, chân sau Lâm Tịch bảo Tảo Tình canh giữ ở cửa ra vào, chính mình liền bắt đầu bận rộn.
Bởi vì bị bệnh, đương nhiên có lý do đến Thái y viện.
Phải nói phủ Đại tướng quân vì có thể để cho Lãnh Ký Du leo lên hậu vị, thật đúng là phí không ít tâm tư, trên cơ bản những vị trí tương đối trọng yếu trong hậu cung đều có nội ứng của bọn họ.
Tất nhiên, phủ Tần quốc công chắc hẳn cũng tương tự.
Hậu cung và trước triều, rút dây động rừng, chẳng có ai sẽ đánh trận mà không có chuẩn bị gì.
Trên thực tế cũng quả thật là như vậy.
Vở kịch cung đấu này, người thắng cuối cùng là vị Ninja Hoàng đế như Thần Quy trên long ỷ và An Ngưng Tuyết vẫn luôn giả bộ là tiểu bạch thỏ vô hại.
Lãnh gia chuẩn bị trên dưới, từ kính sự phòng đến hoán y cục, ngự thiện phòng đến Thái y viện, hầu như những chỗ có thể cần dùng đến đều nghĩ biện pháp cắm một cây đinh vào.
Kỳ thật Lâm Tịch cũng có thể thông cảm oán niệm của Hoàng đế, từ chuyện ăn cơm đến chỗ ngủ của mình, bây giờ đều bị đám thần tử của hắn ta biến thành cái sàng lớn, thậm chí ngồi xổm trong nhà xí cũng có khả năng có người ẩn núp phía dưới âm thầm chiêm ngưỡng ở trong tối, sao không khiến cho người ta sởn tóc gáy, ăn ngủ không yên chứ?
Coi như mục đích của bọn họ là muốn làm thân với Hoàng tộc, vĩnh kết duyên Tần Tấn, cũng vẫn không thể tha thứ như cũ!
Vãn Thúy cầm ám lệnh của phủ tướng quân liên hệ người trong Thái y viện, thuận lợi lấy được những dược liệu trên đơn thuốc của Lâm Tịch.
Vừa luyện chế thuốc có thể là loại lừa bịp cổ xưa nhất trên thế giới, Lâm Tịch vừa cười đến đau bụng.
Lâm Tịch khen ngợi chỉ số thông minh của mình, làm khó nàng nghĩ ra được diệu kế một hòn đá bắn hai con chim này!
Ai u! Ta đúng là trâu bò.
Một trận bệnh này của nàng, đầu tiên là gắn mác dụ dỗ Sở Dịch cho An Ngưng Tuyết, sau đó dùng An Ngưng Tuyết thành công hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong hậu cung, tất nhiên lửa giận của Trình Quý phi cũng tìm được chỗ tháo nước, giúp mình và Hoàng Thượng thoát khỏi cảnh đắp chăn bông đau khổ mỗi ngày, chủ yếu nhất vẫn là có cơ hội chế tạo loại thuốc chơi ác <> trâu bò lấp lánh, kinh thiên địa, khiếp quỷ thần này.
Lâm Tịch buồn cười, hết sức chờ mong Hoàng đế bệ hạ đi hẹn hò với người trong lòng của hắn ta nha!
Vãn Thúy bị kéo tới làm trợ thủ lâm thời rất muốn che lại miệng tiểu thư nhà mình.
Lại cười tiếp đại não có thể trực tiếp cười thành hai nửa rồi.
Mấy ngày kế tiếp trong hậu cung cực kỳ đặc sắc.
Đầu tiên là vào lúc chúng phi tần thỉnh an cho Trình Quý phi, Ngưng Quý nhân nói sai, bị Trình Quý phi vả miệng hai mươi cái trước mặt mọi người, nguyên nhân phạm sai lầm là Ngưng Quý nhân gọi Thục phi nương nương là biểu muội.
"Ngươi cho rằng hậu cung này là sân sau nhà các ngươi sao? Còn biểu muội? Đó đường đường chính chính là nhất phẩm Thục phi đương triều, là người ngươi có thể thuận miệng gọi bậy như vậy?"
"Đúng đấy, nơi này là nhà Hoàng Thượng, ngươi thế mà chạy đến trong cung nhận thân, cũng không biết Thục phi nương nương còn nguyện ý phản ứng loại thân thích không biết xấu hổ như ngươi hay không!"
"Có vài người, chính là quá tự cho là đúng, loạn làm thân vậy thì thôi, da mặt còn dày hơn cửa cung, đây là bị bỏ rơi bao lâu, đã chịu không được chạy tới cửa nhà người ta "Ngẫu nhiên gặp" rồi."
Nương theo tiếng vả miệng thanh thúy, những tần phi kia ngươi một lời ta một câu châm chọc khiêu khích không ngừng truyền đến.
An Ngưng Tuyết không nói một lời, cũng đã ghi lại mấy tiện nhân bám cao giẫm thấp này, đừng nóng vội, chờ ta thượng vị, khoản nợ này chúng ta từ từ tính!
Nàng ta vốn là tình nhân của một doanh nhân, bị người vợ lòng dạ độc ác của ông ta mướn người cưỡng gian rồi giết chết tại biệt thự, sau đó nàng ta liền nghe một tiếng "Đinh," bị hệ thống đoạt bảo khóa lại. Hệ thống đoạt bảo mang theo nàng ta xuyên đến trong một nhà buôn bán châu báu thời cổ đại, ở đó nàng ta trôi qua xuôi gió xuôi nước, cướp đoạt toàn bộ đồ vật có năng lượng, lại lấy gia tài bạc triệu của phú thương mua toàn bộ châu báu ngọc khí mà hệ thống phán định có được năng lượng, sau đó bọn họ đi vào vị diện này.
Bắt đầu một đường thông thuận khiến nàng ta có phần khinh địch, thật đúng là đánh giá thấp sự ngoan độc của những tấm ván gỗ cổ xưa này.
An Ngưng Tuyết oán hận nghĩ đến, đừng nóng vội, đừng nóng vội, chỉ cần hệ thống ở đây, chỉ cần những kỹ năng nghịch thiên kia vẫn còn, các ngươi kiểu gì cũng sẽ bị ta giẫm dưới chân ép thành bùn nhão!
Chẳng những là mấy tiện nhân trong phòng này, còn phải cộng thêm kẻ đầu têu Lãnh Ký Du hại nàng ta đến tình trạng như thế!
Đúng là ác nhân cáo trạng trước, nàng còn mẹ nó có mặt mũi sinh bệnh? Liên tiếp lấy đi hai kiện bảo bối tốt nhất, ta còn muốn ói máu đây này!
An Ngưng Tuyết nhớ lại làm sao có thể mau chóng vãn hồi trái tim Sở Dịch, nhưng mà nàng ta vẫn như cũ đánh giá thấp sự ngoan độc của những tấm ván gỗ cổ xưa này.
Thanh trúc vả miệng nàng ta bị người động tay chân, sau khi An Ngưng Tuyết trở về liền bắt đầu phát sốt, mà khuôn mặt nhỏ vốn mịn màng sau khi đắp thuốc chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt, thế mà bắt đầu thối rữa, chảy mủ, tản ra một mùi hôi thối!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.