Sở Dịch cũng không tức giận với An Ngưng Tuyết bao nhiêu, càng nhiều hơn chính là làm ra vẻ lạnh lùng, không thèm để ý cho Lâm Tịch xem, thật ra vẫn là đang biến tướng bảo vệ Ngưng Quý nhân không có bất kỳ chỗ dựa nào trong hậu cung.
An Ngưng Tuyết không nghĩ tới Sở Dịch nói đi là đi, lưu lại cục diện xấu hổ rối rắm này cho nàng ta thu thập.
Nàng ta thoáng suy nghĩ, biện pháp tốt nhất là gửi một phong thư cho phụ thân An Cẩm Trình để ông ta nói chuyện này với người cô cô tiện nghi kia của nàng ta.
Lời của mẫu thân mình, Lãnh Ký Du nhất định phải nghe, nếu không một khi bị chụp mũ ngỗ nghịch, nàng còn tiến quân lên hậu vị như thế nào, sao có thể là mẫu nghi thiên hạ?
Lại nói, An Ngưng Tuyết có được hệ thống nên cũng không thèm để ý đến vị biểu muội hơi có vẻ chất phác giống như quân cờ của gia tộc này.
Cả ngày âm u đầy tử khí, trong nhà bảo làm cái gì thì làm cái đó, ngay cả một chút chính kiến của mình cũng không có, một chút ý thức chống lại cũng không có, uổng công nàng sinh ra trong một gia đình quyền quý hơn nữa còn có được tướng mạo như vậy, đúng là một con rối.
Sau khi An Ngưng Tuyết đứng dậy cáo từ, Lâm Tịch gọi cung nữ có thân thủ không tệ xem như một ám vệ phân phó một phen.
Lúc Sở Dịch lại tới Dục Tú cung vào buổi tối, trông thấy Lâm Tịch giống như một đóa hoa xinh đẹp bị đánh tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441368/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.