Kết quả Lâm Tịch cầm tiền cũng không có thật sự ra ngoài mua sắm, mà là thản nhiên trở về phòng.
Liêu Hà:.
Vương Kim Sơn:.
Vương Vân:.
Không phải đi shopping?
Lâm Tịch: Suy nghĩ nhiều, chẳng qua là muốn kiểm tra một chút các ngươi rốt cuộc có thể khoan nhượng tới trình độ nào mà thôi.
Các ngươi chỉ cần phụ trách đưa tiền, về phần lão tử cầm tiền đi làm cái gì, liên quan gì đến các ngươi!
Vương gia toan tính quá lớn, năm vạn cũng không trở mặt với cô.
Lâm Tịch có chút hối hận, sớm biết đòi mười vạn được rồi.
Không sao cả, thiếu của cô bù lại cho cô, trộm của cô giao ra đây cho cô, mặc kệ các người được cái gì, coi như không vào tay lão tử, chắc chắn cũng sẽ không để cho các người lấy được.
Vương gia cũng không có lấy thứ gì, một thùng hàng đơn giản đã kéo đi toàn bộ gia sản.
Vương Kiến lái chiếc xe tải kia đi theo ở phía sau.
Nhà mới trong một khu chung cư hoàn toàn phong bế, năm phòng hai sảnh ba vệ sinh.
Mặc dù phòng ở cũng không phải là phòng mới, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, trang trí kiểu dáng Châu Âu, sắc thái rất đơn giản thanh thoát, Vương Vân nhìn mấy phòng ngủ một chút, trên mặt đều lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Tất nhiên, nụ cười này vẫn luôn bảo trì đến khi Lâm Tịch chọn trúng căn phòng cực kỳ hợp ý cô ta.
Vương Vân mặt đen như mực, dùng tay chỉ Lâm Tịch phát ra tiếng "Tê tê."
Chỉ cần ngươi không vui, lão tử sẽ hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441346/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.