Hai người xuống tầng hầm, chỉ thấy mấy đứa bé đang lao nhao vây lại một chỗ. Hóa ra là phát hiện một con gián lớn tại góc tường, bị một đứa bé phát hiện, sau đó cùng nhau hợp sức đánh chết. Nếu là ngày thường, chắc chắn Vương Kim Sơn phải đem mấy đứa trẻ chuyện bé xé ra to này lần lượt đánh một trận, nhưng hiện tại ông ta nào có tâm tư đó. Mặt trên còn có một Nữ Vương đang chờ xuất cung đấy! Vương Kim Sơn và Liêu Hà đi lên, sau đó khóa kỹ cửa tầng hầm, trông thấy Vương Kiến đang khiêng bao tải bỏ vào trong xe. Ông ta nhanh chóng chạy qua, giúp con trai đem bao tải cẩn thận bỏ vào, lại dặn dò Liêu Hà xem kỹ nhà cửa, vội vàng chạy tới Hoàng Triều Chi Dạ. Có thể đem ôn thần kia đưa tiễn, dây cung vẫn luôn gắt gao kéo căng trong lòng Liêu Hà giãn ra, cả người đều cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Bà ta khóa chặt cửa, đóng kỹ cửa sổ, cảm thấy không có ôn thần kia, hít thở đều thoải mái rất nhiều. Liêu Hà qua loa thoát y lên giường, chui vào trong chăn, thở phào một cái. Mẹ nó, rốt cuộc có thể ngủ nướng một giấc, ngày mai sẽ không có người gõ chậu thúc giục bà ta rời giường nấu cơm vào sáng sớm. Nhưng mà, sáng ngày hôm sau, tiếng "Keng keng" quen thuộc vang lên lần nữa. Miệng Vương Kim Sơn không nhịn được vừa lầu bầu vừa dùng chân đá Liêu Hà: "Nhanh lên, dậy nấu cơm cho đồ ngốc kia đi." Liêu Hà vừa mặc quần áo vừa nhỏ giọng mắng, tiện nhân không biết xấu hổ, kỹ nữ thối gì đó, dù sao cái gì khó nghe mắng cái đó. Đột nhiên, biểu hiện trên mặt Liêu Hà trì trệ, không đúng! Đêm qua.. Không phải đã đưa tiễn sao? Bà ta nhanh chóng chạy về nhấc chăn lên: "Kim Sơn, Vương Kim Sơn, ông mau tỉnh dậy! Mẹ nó mau tỉnh!" Bàn tay vừa mập vừa ngắn của Liêu Hà không ngừng vỗ mặt Vương Kim Sơn. Vương Kim Sơn mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: "Bà có bệnh à!" "Con mẹ nó ông mới có bệnh, con ngốc kia đập chậu trong phòng khách, vậy hôm qua ông đưa tiễn chính là ai?" Tay Liêu Hà đều có chút run rẩy. Bà ta không kịp đợi Vương Kim Sơn trả lời, ba chân bốn cẳng lẻn đến trong phòng khách, Nữ Vương Đại Nhân đang cầm muôi lớn ra sức đập chậu, vừa thấy Liêu Hà lập tức nói lời kịch chưa bao giờ đổi trong nửa tháng nay: "Mau đi nấu cơm, tôi đói." Lần đầu tiên Liêu Hà không có trả lời Lâm Tịch, mà là như lửa thiêu mông chạy vào căn phòng vốn thuộc về Vương Vân, bên trong rỗng tuếch. Huyết sắc lập tức bốc hơi khỏi mặt Liêu Hà, bà ta "Bịch bịch bịch" lại chạy trở về phòng khách, chạy liên tục khiến bà ta thở hổn hển: "Vương Tiểu Thúy, con gái tao đâu? Con gái tao đâu?" Vừa nói vừa đưa tay bắt cổ áo Lâm Tịch. Lâm Tịch thấy bộ dáng bà ta như một con sư tử cái nổi giận, trái ngược với vẻ khúm núm, bực mình chẳng dám nói ra với mình trong ngày thường. Chắc hẳn đây chính là tình thương của mẹ nhỉ? Một loại hành vi theo bản năng sau khi biết con mình gặp nguy hiểm. Cá sấu cũng có mắt nước mắt, Liêu Hà cũng có cảm xúc của tình thương. Ngươi biết nhớ thương, lo lắng cho con mình, vì sao không biết người khác cũng là như vậy? Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ! Bọn nhỏ bị nhốt tại tầng hầm, có lẽ cha mẹ của bọn chúng cũng đang nổi điên tìm kiếm bảo bối bị mất của mình ở khắp nơi giống như ngươi! Né tránh bàn tay chộp tới của Liêu Hà, Lâm Tịch lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: "Bà hỏi tôi? Đêm qua vẫn luôn không đến hầu hạ bản Nữ Vương, tôi còn nghĩ không biết Tiểu Vân chạy tới chỗ nào chết rồi?" "Bớt nói nhảm, mau đi nấu cơm cho tôi, đừng chờ bản Nữ Vương nổi bão. Tôi mà giận lên chính mình cũng sợ hãi." "Con mẹ nó, con gái tao đã mất tích, mày còn có tâm tình ăn cơm? Mày còn là người sao?" Ẩn nhẫn nhiều ngày, Liêu Hà rốt cuộc bạo phát. "Là con gái bà mất tích, cũng không phải là con gái tôi, vì sao tôi không thể có tâm tư ăn cơm? Bớt mẹ nó nói nhảm, không làm cơm phá dỡ phòng ở nhà bà tin không?" Lâm Tịch vẫn bất động. Hai người cãi nhau trong phòng khách cuối cùng đánh thức cả nhà. Kỳ thật hơn nửa tháng nay, toàn bộ Vương gia đều bao phủ trong một tầng áp suất thấp tên là "Nữ Vương Đại Nhân," thẳng đến đêm qua cuối cùng cung tiễn vị ôn thần này, bao gồm Vu Tinh Tinh cả người đều bắt đầu trở nên lười biếng. Thế là người Vương gia đều không hẹn mà cùng lựa chọn ngủ nướng. Liêu Hà vừa nhìn thấy con trai con dâu, nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi, bà ta che mặt khóc thét lên giống như bà sói làm mất sói con, quả thực không phải âm thanh nhân loại có thể phát ra. "Tiểu Vân, Tiểu Vân biến mất rồi! Ô~~~Tiểu Vân của mẹ, Tiểu Vân đáng thương của mẹ.." Vương Kiến vừa trông thấy Lâm Tịch tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, không phải vị Nữ Vương này nên hưởng thụ ở Hoàng Triều Chi Dạ sao? Làm sao lại trở về? Mà tại sao Tiểu Vân lại biến mất? Mang một tia may mắn, người Vương gia thậm chí đến tầng hầm ngầm, nơi Vương Vân chưa từng đặt chân tới, cũng không có tìm được tung tích của cô ta. Vương Kim Sơn nhìn Lâm Tịch, cái mũi sung huyết, đỏ đến mức giống một quả ớt chín mọng treo ở trên mặt. Trong mắt ông ta cũng không tiếp tục thêm che giấu hung ác và thù hận: "Tiểu Thúy, mày nói, Tiểu Vân đi đâu?" Trả lời ông ta là bóng người lóe lên, tiếp theo là một bạt tai cực nặng: "Gọi tôi là Nữ Vương Đại Nhân!" Phía sau truyền đến một tiếng gió, là Vương Kiến cầm ghế đập tới. Lâm Tịch lên nhảy tại chỗ, nhẹ nhàng tránh thoát, thuận tiện dùng một chân ngoặt vào cổ Vương Kiến, chỉ nghe một tiếng "Rắc" vang giòn, cổ Vương Kiến đau đớn một hồi, cả người mềm nhũn quỳ xuống. Con gái Liêu Hà mất tích, hiện tại con trai lại bị đánh ngã, bà ta quơ lấy một con dao gọt trái cây dưới bàn trà đâm tới chỗ Lâm Tịch. Lâm Tịch cười lạnh, loại trình độ chiến đấu này quả thực kéo phẩm cách của tỷ xuống. Có lẽ Liêu Hà cảm thấy chính mình đã dùng tốc độ nhanh nhất, khí lực lớn nhất trong đời, nhưng ở chỗ Lâm Tịch, nhất cử nhất động của bà ta quả thực như ống kính phóng chậm. Lâm Tịch duỗi tay ra điểm một phát ở dưới xương sườn Liêu Hà, sau đó mượn lực đẩy bà ta một phen, Liêu Hà mơ hồ vậy mà trực tiếp vọt tới chỗ Vương Kim Sơn. Cũng may Vương Kim Sơn nhanh chóng nhìn ra thời cơ, chỉ bị con dao cắt trúng tay áo ngủ, tạo thành một vết thương nông trên cánh tay ông ta. Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng loa ô tô vang lên, sắc mặt Vương Kim Sơn thay đổi. Tình cảnh trước mặt đã đủ bực mình, ông ta muốn chạy đi lấy điện thoại ở trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Thúy lười biếng vang lên: "Tốt nhất ông nên nhận hàng bên ngoài đi, không thì tôi sẽ đánh tới khi cả nhà các người đều nằm viện, tin hay không?" Trong lòng Vương Kim Sơn đột nhiên dâng lên một cảm xúc bi phẫn dị thường, khiến ông ta muốn phát cuồng, muốn nhảy dựng lên đập đầu con ả này giống như đập nát quả dưa hấu. Tay của ông ta nổi lên gân xanh, hung hăng siết chặt nắm tay, cả người đều run rẩy, dường như đang tích tụ lực lượng toàn thân, sau một khắc sẽ bạo phát đả thương người. Nhìn xung quanh một chút, con trai đau khổ co quắp trên mặt đất, Liêu Hà tuyệt vọng nằm ngửa, lệ rơi đầy mặt, trong miệng không ngừng gọi tên Vương Vân. Mà Tiểu Thúy giống như cái gì cũng không trông thấy, nhàn nhã đứng ở đó, mặt không thay đổi nhìn ông ta. Vương Kim Sơn chán nản buông nắm đấm ra, khí thế vừa rồi biến mất không còn tung tích. Ông ta gọi Vu Tinh Tinh vẫn luôn ôm cháu trai trốn đi: "Dọn dẹp một chút, cha đi nhận hàng." Vu Tinh Tinh rõ ràng, việc làm ăn của cha chồng rất đặc thù, một khi phía trên phát hiện được có gì không ổn, rất có thể đường dây này liền sẽ đứt mất, thế là mau chóng sửa sang lại phòng khách, đỡ Vương Kiến gian nan ngồi dậy. Lâm Tịch cũng không muốn bị người kia nhìn ra sơ hở gì, dùng một cánh tay xách Liêu Hà có thể trọng gần một trăm bảy mươi cân, ném vào trong phòng của bà ta. Vu Tinh Tinh liếc trộm Nữ Vương Đại Nhân kinh khủng này, âm thầm may mắn vừa rồi cô ta không có động thủ. Lại đến ba người năm người cũng không phải là đối thủ, đây là người sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]