Trong lồng ngực Lâm Tịch bị đè nén đến kịch liệt, cô biết đây không phải là cảm xúc của người ủy thác, mà là của bản thân mình.
Khi còn bé bởi vì vẫn luôn ở trên núi hoang, so với người khác cô đi học, tan học phải đi vòng thêm một đoạn đường, đã từng có một người đàn ông rất khả nghi, cho cô ăn kẹo, bảo cô đi cùng ông ta.
Về sau cha ra ngoài đón cô, người kia liền bối rối bỏ chạy.
Đã từng, cô và bọn buôn người chiến đấu ở tiền tuyến, cứ như vậy gặp thoáng qua.
Cũng không lâu lắm, nghe nói Trương Ảnh cùng thôn bị bắt cóc, người Lâm gia từng hoài nghi chính là ông chú cho đường kia.
Mẹ Trương Ảnh chịu không nổi kích thích này, trực tiếp điên rồi, động một chút là đi ra ngoài tìm con gái, có một lần đi ra ngoài sau đó không còn trở về.
Không lâu sau cha Trương Ảnh cũng buồn bực sầu não mà chết, một gia đình tốt đẹp, cứ như vậy trở thành vật hi sinh vì sự tham lam của người khác.
Trên mặt Lâm Tịch hiện ra nụ cười khát máu, rất tốt, cô thích nhất là thu thập loại người này, bởi vì mặc kệ cô làm được bao nhiêu, đều ngại không đủ!
Bởi vì Lâm Tịch để chân trần một đường chạy như điên từ bệnh viện đến siêu thị, nên tạm thời cũng không thể làm gì với cái chân bị thương, sau khi dì Lý băng bó kỹ, Lâm Tịch liền ở lại đây.
Cảm giác dì Lý này cũng thật có ý tứ, cứ như vậy yên tâm để một người xa lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441335/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.