Nam Cung Cửu mặt âm trầm, ở bên cạnh quát: "Khúc U U, ngươi mau lên, nếu Phỉ Phỉ xảy ra chuyện, ta muốn mạng của ngươi!" Lâm Tịch: Đại gia ngươi! Là lão tử làm? Mẹ nó, nếu không phải đánh không lại ngươi, lão tử đã sớm trở mặt với ngươi. Lão tử cũng không phải là mẹ ngươi, dựa vào cái gì mỗi lần đều là lão tử chùi đít cho ngươi? Nhìn gương mặt vặn vẹo âm trầm bên cạnh, Lâm Tịch điểm mấy huyệt đạo cầm máu.. Điểm tay chính mình đầy máu. Đứa bé khẳng định là còn chưa rớt xuống đất đã thăng thiên trước. "Còn nhìn làm gì? Múc nước đi! Nhớ rõ nước nóng!" Lâm Tịch trợn mắt nhìn Nam Cung Cửu, cảm giác mình với tên thần kinh này tuyệt đối là kẻ thù mấy đời truyền kiếp. Lâm Tịch cầm quần áo rải rác trên mặt đất của Sư Ninh Phỉ lau sạch sẽ máu trên người nàng ta, lại nhẹ nhàng nhào nặn điểm mấy lần dưới bụng Sư Ninh Phỉ. Sư Ninh Phỉ cảm thấy cảm giác đau đớn đang khuấy đảo trong bụng giống như giảm bớt một ít, lộ ra một nụ cười cảm kích với Lâm Tịch: "U U, cám ơn ngươi." "Nói gì vậy, chúng ta là sư tỷ muội mà." Lâm Tịch đáp lại một nụ cười mềm mại, trong lòng lại oán thầm, hiện tại là thực cảm kích, quay người liền đem Khúc U U bán giọt nước cũng không còn. Bên trong cốt truyện Khúc U U tốt với Sư Ninh Phỉ đến móc tim đào phổi, cho tới bây giờ chưa từng bắt nàng ta làm tỳ nữ, có vật gì tốt cũng sẽ chia sẻ với nàng ta. Lão đầu hạ độc nàng ta, Sư Ninh Phỉ rớt hai giọt nước như hạt đậu với Khúc U U, Khúc U U lập tức đưa thuốc giải cho nàng ta, còn đem những bí thuật và phương thuốc lão đầu không dạy cho nàng ta, dốc túi truyền lại, nhận được lại là vật tận kỳ dụng* sau đó tá ma giết lừa*. *vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng. *lợi dụng việc xay lúa để giết lừa. Đáng thương Khúc U U cuối cùng chết cũng đã chết rồi, còn phải cõng nồi cho sự tham lam của bọn họ, đi tác thành cho một đôi cẩu nam nữ có thanh danh tốt. Nước mắt Sư Ninh Phỉ chảy xuống, Lâm Tịch đưa tay lau nước mắt cho nàng ta: "Ngươi đừng khóc, lúc này khóc sẽ làm mắt tổn thương, mau nín khóc, mọi chuyện sẽ tốt hơn." Chính là lê hoa đái vũ, ta thấy mà yêu, nhưng với Lâm Tịch chẳng qua là nước mắt cá sấu mà thôi. Ở trong mắt Sư Ninh Phỉ, chỉ có hai loại người: Hữu dụng và không hữu dụng. Thậm chí Sở Khinh Hậu, cũng là vật có giá trị, nếu không nàng ta cũng sẽ không phản bội yên tâm thoải mái như thế. Ngẫm lại cũng đúng, dù sao cũng là nữ xuyên qua từ vị diện hiện đại, ngươi làm mùng một ta làm mười lăm, không có gì đáng trách. Lâm Tịch lại bắt mạch cho Sư Ninh Phỉ, viết đơn thuốc đưa cho Sư Ninh Phỉ xem qua. Dù sao hai người đều là thầy thuốc, sảy thai bạo lực như vậy xem như bệnh phổ biến ở cổ đại, chẳng qua đều là thủ đoạn đến từ vợ cả dành cho nha đầu thông phòng, đám tiểu thiếp chịu khổ ở một vài gia tộc, hoặc là trong thanh lâu. Bị nam nhân vẫn luôn sủng ái mình đối xử như thế, cũng không biết trong lòng Sư Ninh Phỉ có tư vị gì. Lâm Tịch nói trở về bốc thuốc cho Sư Ninh Phỉ, kết quả Sư Ninh Phỉ lại nói nhăng nói cuội nói chuyện không đâu với nàng hồi lâu. Mãi cho đến khi Nam Cung Cửu lấy nước nóng đi vào, Sư Ninh Phỉ mới mở miệng gọi Nam Cung Cửu đi theo Lâm Tịch đi lấy thuốc, nói là lấy thuốc trực tiếp để Nam Cung Cửu nấu. Về phần U U, vất vả nửa ngày, vẫn nên nghỉ ngơi đi. Lâm Tịch lạnh lùng, còn không phải không tin nàng? Coi như Nam Cung Cửu làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, ở trong lòng Sư Ninh Phỉ, vẫn đáng tin hơn Khúc U U. Đối với tâm tư nhỏ của Sư Ninh Phỉ, Lâm Tịch chỉ làm như không biết, âm thầm bĩu môi, tại Y cốc, lão tử muốn làm chút thuốc cho ngươi quả thực còn dễ hơn ăn rau cải trắng. Dù sao Lâm Tịch điểm những huyệt vị trên người Sư Ninh Phỉ, lòng dạ nàng ta biết rõ đều là cầm máu ngưng đau. Trên thực tế Lâm Tịch cũng quả thật không làm gì, nàng chỉ thừa dịp nhặt quần áo lau máu cho nàng ta đem hai viên thuốc màu nâu nhạt nhét vào dưới giường. Phòng trong Y cốc đều làm bằng trúc, màu sắc viên thuốc tuyệt đối giống như sàn nhà, chưa đến buổi sáng ngày mai, những viên thuốc kia sẽ hóa thành bột phấn trong suốt. Sư Ninh Phỉ là người thông minh. Bởi vì chính mình không giờ khắc nào không tính toán người khác, cho nên tự nhiên hiểu được tùy thời đề phòng người khác mưu hại nàng ta. Có thể nói ngoại trừ bản thân nàng ta, Sư Ninh Phỉ sẽ không ai tin tưởng cả. Nhưng dưới tình huống trước mắt, nàng ta thà rằng lựa chọn tin tưởng Nam Cung Cửu. Được rồi, tin tưởng Nam Cung Cửu thật tốt vào, ngạn ngữ nói rất đúng, chín ngày tiện nhân tâm nha. Ngày hôm sau, lại là hơn nửa đêm, cửa Lâm Tịch bị đá văng lần nữa, Nam Cung Cửu mặt mũi xanh mét đứng ở ngoài cửa: "Khúc U U, nhanh lên một chút, đi với ta xem Phỉ Phỉ." Tràng cảnh giống nhau như đúc, sắc mặt và giọng điệu giống nhau như đúc, vẻ mặt Lâm Tịch kinh ngạc giống nhau như đúc. Vội vàng chạy tới phòng Sư Ninh Phỉ, a, ngay cả mùi máu tanh nồng đậm đều giống nhau như đúc. Yesterday once more. Cảnh tượng dâm mỹ, quần áo rách nát đầy đất, máu nhuốm ga giường và nữ nhân đang chảy máu. Thân thể tuyết trắng, đôi chân dài đau đến xoắn thành bánh quai chèo.. Hai hàng lông mày Lâm Tịch nhíu chặt, sao ta có thể vui sướng như vậy! Nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, thân ái, phải phẫn nộ, phải vô cùng phẫn nộ! "Nam Cung Cửu, ngươi giải thích cho ta một chút, vì sao lại như vậy? Thật ra ngươi muốn mệnh sư muội của ta đi!" "Giày vò chết nhi tử của ngươi vậy thì thôi, hiện tại còn muốn giày vò chết sư muội ta sao?" Nam Cung Cửu xanh mặt: "Bớt mẹ nó nói nhảm, mau làm việc đi!" Mẹ kiếp! Lâm Tịch vừa tiếp tục cầm quần áo lên lau máu vừa ấn mấy huyệt vị kia: "Sư muội, ngươi đến phòng ta ở đi, rời xa tên súc sinh này một chút." "Không trách hắn, là.. Là ta không tốt." Sư Ninh Phỉ rên rỉ: "Về sau sẽ không làm phiền ngươi, U U." Tiếp tục bốc thuốc giao cho Nam Cung Cửu, Lâm Tịch nhìn Nam Cung Cửu tự mình chọn ấm thuốc trong kho thuốc rồi cẩn thận từng li từng tí rửa sạch nó, bọn họ nhất định cảm thấy vấn đề xuất hiện ở trên ấm thuốc, hôm qua dùng cái ấm kia là Lâm Tịch trực tiếp đưa cho Nam Cung Cửu. Ngây thơ! Có thể đoán được trò cười này tối thiểu sẽ còn trình diễn vào ngày mai, coi như dọn đến phòng cho khách cũng vô dụng, Lâm Tịch dùng quả sung nát đón hai chiếc máy bay nhỏ đã nhảy dù ở dưới giường trong toàn bộ phòng cho khách. Đáng thương đường đường thiếu chủ Tinh Tú Hải lập tức liền phải biến thành thiếu chủ Đông Hải, cha hắn ta gọi là Ngao Quảng, hắn ta mẹ nó gọi là Ngao Dược. Ngày hôm sau, Lâm Tịch ngủ một giấc ngon lành vào ban ngày, nửa đêm đồng chí Ngao Dược theo thói quen dùng một chân thế mà đạp hụt. Vẻ mặt xem thường kiểu "Lão tử sớm biết các ngươi là chó không đổi được đớp phân" của Lâm Tịch khiến Nam Cung Cửu muốn giết chết nàng lần nữa. Lâm Tịch đề nghị Sư Ninh Phỉ dọn đến phòng của nàng, tự nhiên lại bị mỉm cười từ chối nhã nhặn. Bốc thuốc, nấu thuốc.. Sau đó Lâm Tịch phát hiện, Sư Ninh Phỉ và Nam Cung Cửu dọn đến phòng cho khách. Bọn họ cũng không có cách, cũng không tin người khác trong Y cốc, mà giờ phút này Sư Ninh Phỉ suy yếu đến mức không thể thiếu người chăm sóc. Nhưng hai người nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì rõ ràng quyết định dừng lại toàn bộ hoạt động thể dục, vừa đến nửa đêm hai người luôn là khó kìm lòng nổi. Mỗi lần Khúc U U đều nổi trận lôi đình với Nam Cung Cửu, kỳ thật Sư Ninh Phỉ biết, không chỉ là vấn đề của Nam Cung Cửu, nàng ta cũng khống chế chính mình không nổi. Nhưng rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở chỗ nào? Từ lúc Khúc U U vào phòng Sư Ninh Phỉ liền âm thầm giám thị nàng, chính là sợ nha đầu này nổi lên ý xấu gì. Nhưng tất cả đều không có bất cứ vấn đề gì! Cuối cùng Nam Cung Cửu đưa ra, dọn đến phòng khách sát vách hắn ta, có chuyện gì Nam Cung Cửu ở gần đó cũng thuận tiện chiếu cố. Nhưng huyết án vẫn trình diễn vào nửa đêm. Đợi đến khi Lâm Tịch dùng miếng gừng khiến nước mắt chảy xuống rồi mắng to Nam Cung Cửu "Không bằng súc sinh, rốt cuộc có thù oán gì với sư muội, phải hành hạ nàng như vậy," Sư Ninh Phỉ không thể không bắt đầu hoài nghi Nam Cung Cửu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]