Lâm Tịch vươn tay tìm kiếm trên người nam nhân kia, sờ được một thanh kiếm ngắn, quả thực cùng thanh Vô Ảnh kiếm trên người Sở Khinh Hậu giống nhau như đúc.
Xem ra Nam Cung Cửu cũng là hạ công phu nghiên cứu Vô Ảnh kiếm pháp này, thậm chí mô phỏng một thanh Vô Ảnh kiếm.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ theo sát Sở Khinh Hậu không bỏ của hắn ta, hẳn là hiệu quả hoàn toàn không hợp ý.
Một bình sứ nhỏ, mở ra ngửi được một mùi hôi thối, mùi vị này Lâm Tịch đã từng ngửi thấy lúc cắt vết thương cho Sở Khinh Hậu, hẳn là chứa loại cổ trùng gọi là hắc độc kia.
Lâm Tịch cũng không biết thứ này sử dụng như thế nào, đậy kín nắp buông xuống, còn có hai bình thuốc không cần mở nắp đã có thể ngửi được mùi thơm ngát, và một ít thuốc mỡ, thuốc bột linh tinh.
Sau đó chính là kiếm phổ.
Nói là kiếm phổ, kỳ thật chỉ có ba trang. Chất liệu như một loại vải vóc nào đó, nhìn đã cũ lắm rồi, cầm ở trong tay mềm mềm, phía trên có hai chữ vô cùng sắc bén: Vô Ảnh.
Lâm Tịch nghiến răng nhìn người áo đen trong lúc ngủ mê vẫn mang vẻ mặt thống khổ, mẹ nó, thật muốn một đao đâm chết tên biến thái Nam Cung Cửu đáng chết này.
Vấn đề là, thứ nhất, người ủy thác muốn ba tên cặn bã này sống không bằng chết, một đao chơi chết thực sự quá tiện nghi bọn họ, thứ hai, Tinh Tú Hải tuyệt đối là một thế lực không thể coi thường, mặc dù tách ra khỏi chính đạo, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441309/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.