Trang Duẫn hao hết dị năng, không cách nào tiếp tục điều khiển đàn thú còn lại, trước khi đàn thú chạy tứ phía, lôi kéo Lâm Tịch cũng không còn một tia khí lực cùng nhau ngồi trên lưng bạch điêu, bay trở về Tiểu Lưu thôn.
Anh ta ôm Lâm Tịch như một bãi bùn nhão trước người.
Nếu như có thể, Trang Duẫn muốn để bạch điêu bay chậm một chút, chậm thêm chút nữa, có lẽ đến suốt cuộc đời, đây là cơ hội anh ta được đến gần người này nhất.
Hương thơm tươi mát của xà phòng muối tre và hương vị của Minh Trung Nguyên bao trùm lấy anh ta, từ nay về sau, Trang Duẫn bắt đầu say mê xà phòng muối tre, cả đời cũng chưa từng thay đổi.
Trong lòng Lâm Tịch vô cùng không cam lòng, nhưng cô lại thật sự có lòng không có lực.
Cô rất muốn nhân cơ hội này thử Tử Chú Thuật một chút, nếu như có thể thu hồi con hàng này, trang viên tận thế sẽ thật sự không thể phá vỡ.
Đáng tiếc lần này tinh thần lực của cô triệt để cạn kiệt, nếu cưỡng ép sử dụng, thất bại còn dễ nói, nhiều nhất cô không sao, sau đó cũng chỉ đau đầu kịch liệt mà thôi, nhưng nếu gây ra phản phệ, bị hao tổn không chỉ có tinh thần lực của Minh Trung Nguyên, còn có cô.
Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, chẳng những sống sót vượt qua thú triều, lại còn diệt trừ mối họa lớn trong lòng chính là cây tùng trên núi cao kia, mọi người chỉ kém không có vây quanh Minh Trung Nguyên và Trang Duẫn vừa múa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441298/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.