An Tiểu Kha vừa không ngừng ra sức điều động dị năng chặt đứt dây leo vừa nổi giận quát Lâm Tịch: "Minh Trung Nguyên, anh không phải là người! Uổng công tôi hầu hạ anh em các người không biết ngày đêm, lại đổi lấy anh lấy oán trả ơn như vậy!"
Hai tay Lâm Tịch khoanh trước ngực, thoải mái nhàn nhã mà nói: "Đừng, không chịu nổi đâu, cô là bảo mẫu nhà chúng tôi thuê, hầu hạ anh em chúng tôi là chuyện đương nhiên đúng không, về phần không biết ngày đêm.. Ha ha, buổi tối cô hầu hạ người nào, trong lòng chính mình không biết sao?"
An Tiểu Kha đột nhiên biến sắc, gương mặt vốn trắng nõn càng không còn chút máu nào, thậm chí động tác ngưng kết đao nước của cô ta cũng hơi chậm lại: "Minh Trung Nguyên, anh cũng trở về, đúng không?"
Nhất định là vậy, nếu không, tại sao toàn bộ đều khác biệt với kiếp trước chứ? Rõ ràng kiếp trước tên ngốc này bị chính mình lừa đi toàn bộ tài sản và vòng tay không gian linh tuyền kia, nhưng một kiếp này, người bị lừa lại đổi thành chính mình.
Ngày đó cô ta sốt cao đến hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại, cô ta đã không phải là chính mình lúc trước.
Cô ta chẳng những có được dị năng hệ thủy của mình ở kiếp trước, lại còn xuất hiện dị hóa!
An Tiểu Kha cảm thấy Cảnh Thạc đối với Hám Tuyết và Ngô Nhã Tử hoàn toàn đều là lợi dụng, người anh ta thật lòng thích, cho tới bây giờ đều chỉ có chính mình, bọn họ mới là một cặp vợ chồng hoạn nạn có nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441283/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.