Lâm Tịch một mặt ngơ ngác, cô nhớ rõ Lưu Đoan đã từng nói, cái thôn này gọi Tiểu Lưu thôn, trong thôn hầu như đều có quan hệ thân thích hoặc xa hoặc gần. Vương gia túp lều là thứ đồ chơi gì? Mẹ Lưu nói: "Bác sĩ Tiểu Minh, cháu có chỗ không biết, chúng ta là Tiểu Lưu thôn, phụ cận là Đại Lưu thôn, Lý gia câu, ba thôn này đều là hộ nông dân, nhưng Vương gia túp lều dân phong không tốt, từng người đều là hết ăn lại nằm. Mấy thôn chúng ta ở sát bên bọn họ đúng là gặp xui xẻo." Hóa ra hầu hết thanh niên trai tráng tại ba thôn kia đều không ở trong thôn, học đại học, làm công, buôn bán, chỉ có đám thanh niên trong Vương gia túp lều đều ở nhà hết ăn lại nằm, ngày thường thì trộm cắp, thôn mình cũng trộm, khi ra tay tại ba thôn gần đây càng không lưu tình chút nào. Người dân trong ba thôn còn lại đều là già yếu tàn tật, coi như trông thấy bọn họ trộm đồ, cũng đuổi không kịp, báo cảnh sát sao, cảnh sát chỉ ghé qua một chuyến, nói bà con làng xóm cầm ba quả dưa hai quả táo cũng không đáng để báo cảnh sát, bảo bọn họ tự mình giải quyết. Người Vương gia túp lều vừa thấy, cảnh sát đều chẳng muốn quản, thế là càng không kiêng nể gì cả dứt khoát công khai đòi hỏi, dù sao có cái gì người ta lấy cái đó, bởi vì mỗi nhà bị lấy số lượng không nhiều, mọi người nén giận coi như cho chó ăn. Đang nói, tiếng loa thu âm càng ngày càng vang dội, năm người thanh niên vào sân, tạo hình smart siêu low khiêu chiến giới hạn thẩm mỹ của tất cả mọi người ở đây. Một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi nhuộm tóc màu xanh lá ngậm điếu thuốc trong miệng, liếc nhìn mẹ Lưu từ gian phòng ra tới: "Tranh thủ giao lương thực đi, chậm trễ chúng tôi không thu, bà cũng không còn chỗ để khóc đâu." Mẹ Lưu trông thấy một chiếc xe tải chở gỗ tại cửa ra vào, trên thùng xe đặt vài túi lương thực nằm ngổn ngang lộn xộn. Lưu Đoan đi ra ngoài: "Cám ơn, mời mấy vị trở về đi, nhà chúng tôi cũng không nhọc đến các vị phí tâm." "Ai u, tướng tá không nhỏ nha, có hứng thú gia nhập đội duy trì trật tự Vương gia túp lều chúng tôi hay không?" Lục Mao Quy mở miệng mời. Lưu Đoan lắc đầu, một tên gầy gò giống như con khỉ xuyên khoen mũi mang theo hơn mười chiếc hoa tai mắng: "Mẹ nó đã cho mày mặt mũi rồi? Tranh thủ giao lương thực, đừng tự tìm phiền phức." Mẹ Lưu sợ hãi đến vội vàng đi kéo con trai, nhỏ giọng nói: "Năm mươi cân không coi là nhiều, coi như mua yên tĩnh, chúng ta cho họ." Lưu Đoan lại nói: "Dưỡng nhiều năm như vậy, ngoại trừ càng ngày càng làm trầm trọng thêm, mua được yên tĩnh sao?" Nói xong bảo Cốc Trăn Trăn kéo mẹ Lưu về phòng, cũng không cùng bọn họ nói nhảm, giơ chân lên liền đạp tên khỉ con kim quang lóng lánh kia té ngã, không đợi người khác kịp phản ứng, Lưu Đoan đã liên tiếp ra trọng quyền, khuỷu tay công kích, chân đá, động tác nước chảy mây trôi, trong nháy mắt mấy người kia đều nằm rạp trên mặt đất kêu rên. Lưu Đoan giơ tay xách từng tên giống như xách chó chết ném ra ngoài cửa, khiến tài xế xe tải giật nảy mình, lắp bắp nói: "Đại.. Đại ca, tôi chính là.. Bọn họ thuê đến làm việc." Lưu Đoan nhìn anh ta một chút: "Trợ Trụ vi ngược, lần sau còn dám đến, ngay cả anh cũng đánh." Mấy người bị đánh mặt mũi bầm dập, chật vật rời đi trong tiếng ồn ào của thôn dân Tiểu Lưu thôn nghe tin mà đến. Mạch Địch vốn lo lắng Lưu Đoan ăn thiệt thòi, gọi Lâm Tịch đi hỗ trợ, kết quả Lâm Tịch lại không chịu đi, ngược lại vẫn luôn ở trong phòng xem náo nhiệt. Mạch Địch bĩu môi trách cô không chịu ra tay trợ giúp, giờ phút này trông thấy Lưu Đoan đại phát thần uy, một mình không tốn sức chút nào đã thu thập mấy tên lưu manh nhỏ kia, lúc này mới hiểu được nguyên nhân Minh Trung Nguyên nói "Không cần." Đôi mắt Mạch Địch lóe sáng lấp lánh: "Lưu đại ca, anh thật lợi hại, quyền này.. Ầm! Bang bang! Hắc, thật sự sảng khoái, có rảnh dạy em một chút." Theo Lưu Đoan đi vào còn có vài thôn dân, trên nét mặt vừa có cảm kích vừa tràn ngập lo lắng: "Chắc chắn bọn họ sẽ còn trở lại, đám ranh con Vương gia túp lều kia, ít nhất có hơn hai mươi người. Lưu Đoan, cháu vẫn nên nhanh chóng tránh một chút đi." Mạch Địch nghe xong hơn hai mươi người, vẻ mặt vốn còn kích động lập tức thành mướp đắng. Lâm Tịch cười vỗ vỗ bả vai cô gái nhỏ: "Anh và Lưu đại ca của em một người mười tên, còn lại cho em và Minh Tử giải quyết hai người, có dám hay không?" Mạch Địch nghe xong lại nhiệt tình: "Dám! Đánh đám cặn bã chỉ biết bắt nạt người già yếu tàn tật này!" Lưu Đoan đã từng nhìn thấy Lâm Tịch đánh một bộ quân thể quyền tại lầu một, thực lực tuyệt đối không thể kém hơn chính mình, nghe xong Lâm Tịch nói như vậy, lập tức cũng lòng tin tràn đầy. Anh ta nhìn những người gần như đều là trưởng bối của mình: "Nếu chúng ta tiếp tục tùy ý bọn họ ức hiếp, những người này sẽ chỉ được một tấc lại muốn tiến một thước, vĩnh viễn không thỏa mãn. Đánh bọn họ một lần, đánh tới khi nào bọn họ biết đau đớn biết sợ hãi, rốt cuộc không dám tới nữa mới thôi." Một ông lão lắc đầu thở dài: "Vô dụng, năm ngoái Lưu Tam trở về cũng đánh hai người, kết quả chờ Lưu Tam rời đi, cha mẹ nó bị ức hiếp ác liệt hơn." "Cháu không đi, về sau cháu sẽ ở lại nơi sinh dưỡng cháu này, trông coi Tiểu Lưu thôn chúng ta, để cháu xem bọn họ có thể làm gì Lưu Đoan cháu!" Đám người nghe xong, mặt già vốn than thở lập tức đều tràn ngập hi vọng: "Lưu Đoan, cháu.. Không đi?" Lưu Đoan gật đầu: "Trận thiên tai này làm cháu hiểu rõ, tiền mãi mãi cũng kiếm không đủ, nhưng cha mẹ lại đợi không được, nếu lần này cháu trở về trễ, cha cháu sẽ.." Lâm Tịch tiếp lời: "Vương gia túp lều bọn họ không phải có uỷ ban trị an sao, Tiểu Lưu thôn chúng ta cũng thành lập một uỷ ban phòng ngừa bạo lực. Đem thôn dân may mắn còn sống sót tập trung bảo vệ, có người bắt nạt chúng ta, vậy thì mọi người cùng nhau xông lên." Một cậu nhóc mười mấy tuổi nghe xong, nhảy lên cao ba thước: "Chú Đoan, tính cháu nữa, cháu đã sớm muốn đánh đám cháu rùa kia rồi!" Cậu nhóc Lưu Hàng này vô cùng có năng lực tổ chức, mang theo mấy cậu nhóc bằng tuổi mình bắt đầu lần lượt thông báo trên toàn thôn. Một cuộc vận động lấy Tiểu Lưu thôn làm đơn vị, bao gồm toàn bộ thôn dân chống thiên tai, phòng ngừa bạo lực, tự cứu, oanh oanh liệt liệt bắt đầu. Từ trước đến nay Lâm Tịch làm theo nguyên tắc đánh một gậy cho một quả táo, có vài người thực chất tồn tại thói hư tật xấu sâu bên trong. Chén gạo ân đấu gạo thù, đối với người khác quá tốt, người ta sẽ tập mãi thành thói quen. Cho nên Lâm Tịch cũng yêu cầu những người muốn tìm được sự bảo hộ phòng ngừa bạo lực, phải chuyển tới để bọn họ thống nhất sắp xếp, mà vật tư tự nhiên cũng phải mang tới, mọi người cùng nhau phân phối. Kỳ thật mọi người không vui lắm, cảm thấy so với đám lưu manh còn muốn nhiều hơn, ít nhất người ta chỉ cần năm mươi cân lương thực! Kết quả Lâm Tịch ở trước mặt mọi người, lần nữa từ không gian lấy ra rất nhiều vật tư, dọa đến đám người nghẹn họng nhìn trân trối. Nói quá phức tạp những người này chưa chắc sẽ hiểu, Lâm Tịch chỉ nói từ giờ trở đi thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, sau đó thế giới này lại biến thành thế giới có quái vật ở khắp nơi, thực vật đều điên cuồng đến mức có thể ăn người. Muốn mạng sống, nhất định phải đoàn kết lại, mọi người cùng nhau ngăn địch! Muốn mọi người thống nhất phân phối vật tư chẳng qua là cần một chút thành ý, bọn họ cũng không thiếu khuyết bất kỳ vật gì. Gia nhập, mỗi người phát một ly linh thủy có thể trừ bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Các thôn dân đều còn do dự, Lưu Hàng đi tới nói: "Chú Đoan, uống nước này, có thể lợi hại giống như chú sao?" Lưu Đoan gật đầu: "Sẽ không lập tức giống chú, cần phải trải qua rèn luyện khắc khổ, nhưng đợi một thời gian nhất định có thể!" Lưu Hàng nghe xong, nói: "Cháu gia nhập, cha mẹ cháu đều không còn, trong nhà chỉ có mình cháu, đợi lát nữa cháu trở về đem tất cả mọi thứ lấy ra." Sau đó cầm ly nước trong tay Minh Tử lập tức uống vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]