Chương trước
Chương sau
Hóa ra, lão đầu đưa tay lau một chút mồ hôi, kết quả phát hiện trên tay giống như cọ phải tro than.
Bên kia Lưu Viện cũng nói quá bẩn.
Mấy người phát hiện, ngoại trừ Minh Trung Nguyên, tất cả đều đen sì.
Lâm Tịch bởi vì tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm và Nguyệt Chi Tôi Thể thuật, thân thể đã sớm trải qua tẩy rửa, cho nên không tồn tại quá trình "Đi vu tồn tinh" này.
Mà hai người lớn phát hiện, cả người bọn họ đều tinh thần sáng láng, có loại cảm giác đột nhiên trẻ hơn một chút.
Không cần nói cũng biết, thứ tới từ không gian thần bí kia, khẳng định là đồ tốt.
Mấy người mau chóng chia ra vọt vào phòng tắm.
Đợi mọi người đều tắm xong, Lâm Tịch nhìn hai người lớn, chân thành nói: "Chú Mạch, dì Lưu, từ nhỏ cháu và Minh Tử đã không có cha mẹ, Minh Tử và Mạch Địch thân nhau như chị em, cháu cũng không xem hai người như người ngoài, vì tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn không cần thiết, chuyện không gian và linh tuyền, chỉ có chúng ta biết là được, không phải người đặc biệt tin tưởng, tuyệt đối không nên nói ra."
Hai người mau chóng gật đầu nói: "Yên tâm đi, thất phu vô tội, mang ngọc có tội, chúng ta có thể được hai cháu đối đãi với con mắt khác, báo trước về trận thảm họa lớn này, đã vô cùng cảm kích."
Đôi vợi chồng già nói thừa dịp sắc trời còn sớm, không bằng ra ngoài đi bộ một chút, đem toàn bộ tiền đều tiêu xài.
Hai cô gái nhỏ vốn dĩ muốn từ chối, lúc tính tiền quá thống khổ, Lâm Tịch nói: "Đi thôi, để chú Mạch và dì Lưu mua chút đồ vật chính mình dùng được, dù sao anh mua cũng không toàn diện." Hơn nữa người ta cũng chưa chắc sẽ thích.
Sau đó một nhà năm miệng ăn tiếp tục dạo phố.
Nói thật, tiểu thị dân bình thường, hầu hết ai cũng không có mua đồ vật như vậy, một buổi tối lại quẹt mười mấy vạn ra ngoài, vẫn như cũ là miễn phí đưa hàng, vẫn như cũ xuống xe tại địa điểm lần trước, sau đó bỏ vào không gian.
Mặc dù hai người đã biết Minh Trung Nguyên có một không gian rất lớn, nhưng vẫn đối với thứ này tán thưởng không thôi.
Sau khi trở về mấy người lại chia nhau ăn hết quả đào Minh Tử mang ra từ không gian, mặc dù biết buổi tối ăn trái cây cũng không phải là thói quen tốt, nhưng Lâm Tịch cảm thấy đây không phải là quả đào bình thường, thừa dịp ngày mai còn chưa tiến đến, có thể tăng lên một chút, thì tăng lên một chút đi.
Kết quả mấy người cũng đều là một thân bùn đen, sau khi cười nhạo lẫn nhau một phen, tự nhiên lại đi tắm rửa, sau đó đi ngủ không đề cập tới.
Tận thế, rốt cuộc đã đến!
Bởi vì năm người đều biết trước thời hạn, buổi tối hôm nay sẽ phát sinh một trận tai họa cực kỳ bi thảm, trong lòng mọi người đều rất nặng nề, hai cô gái nhỏ cũng không còn líu ríu.
Nói thật, bọn họ thà rằng tiền của mình trôi theo dòng nước, thà rằng quay đầu đi hối hận không nên nghe lời nói của Minh Trung Nguyên, cũng không muốn phát sinh chuyện như tận thế, coi như biết chính mình có tỉ lệ may mắn sống sót rất lớn, cũng có suy nghĩ như vậy.
Người dù sao cũng là động vật quần cư, thử nghĩ nếu có một ngày, toàn thế giới đều thuộc về một mình ngươi, toàn thế giới chỉ còn một mình ngươi, như vậy dù có được toàn bộ tinh cầu này lại có ý nghĩa gì?
Cho dù có ngàn loại phong tình, vậy biết nói với người nào?
Chắc hẳn qua tai nạn, di thế độc lập, người còn sống cũng sẽ có cảm khái như vậy, bi thương, vui vẻ, hạnh phúc, phẫn nộ, mỗi loại cảm xúc, đều cần người nghe, đều cần có người chia sẻ.
Vì vậy bi ai lớn nhất trên thế giới, kỳ thật cũng không phải là nghèo khó, mà là cô độc.
Bầu không khí có chút trầm xuống, Lâm Tịch rà soát lại cốt truyện biết được trước thời hạn, không thể không nói, người nào nắm giữ quá khứ, người đó sẽ nắm giữ hiện tại cùng tương lai.
Triệu tập tất cả mọi người cùng một chỗ, Lâm Tịch tổ chức một cuộc hội nghị động viên trước khi chiến đấu.
Tai họa sẽ tiến đến vào khoảng chín giờ tối, đến lúc đó mọi người không nên hoảng hốt, trước tiên đeo khẩu trang phòng sương mù lên, toàn bộ đều tránh vào trong tầng hầm ngầm, cô sẽ lấy ra khối băng đã chuẩn bị sẵn. Mấy ngày nay trong tủ lạnh nhét đầy tất cả đều là các loại thực phẩm và khối băng, đến lúc đó cũng sẽ được Lâm Tịch cầm tới tầng hầm.
Tầng hầm chỉ có bốn phiến cửa sổ rất nhỏ, nếu như không phát sinh vụ nổ nghiêm trọng tại gần đây, hẳn là không có vấn đề lớn.
Cuối cùng, Lâm Tịch cười cười, bất giác cũng lộ vẻ mặt bi thương: "Chúng ta ra ngoài đi một chút đi, có lẽ rất lâu sau cũng sẽ không nhìn thấy cảnh sắc như vậy."
Mấy người từ trong phòng nối đuôi nhau mà ra, giống như cha mẹ bình thường mang theo con cái nhà mình đi ra ngoài tản bộ, cũng là đi tản bộ, nhưng đối mặt người khác vẫn như cũ đầy cõi lòng hi vọng đi làm, mua thức ăn, đi học, mua sắm, kỳ thật Lâm Tịch cũng muốn lớn tiếng nói: "Đừng đi, tất cả đều trốn ở trong nhà đi, giấu nhiều thức ăn nước uống vào, chuẩn bị thêm quần áo mùa đông, có thiên tai, sắp tận thế rồi!"
Có đôi khi, tiên tri quả nhiên là một loại đau khổ.
Nhưng nếu ngươi nói, sẽ có người tin tưởng sao? Chắc hẳn kết quả của cô không phải vào bệnh viện tâm thần đến cuối đời chính là bị xem như kẻ xấu phá hoại sự ổn định đoàn kết của xã hội mà xử lý.
Mặt trời mùa hè rất độc, nhưng mấy người ai cũng không chịu trở về.
Ngồi ở dưới bóng cây, lưu luyến không rời nhìn qua thế giới bọn họ đã từng quen thuộc rất nhanh sẽ không còn tồn tại này.
Sau đó, điện thoại ba người Mạch gia bắt đầu liên tiếp không ngừng vang lên, hóa ra là những thân thích kia gọi điện thoại đến "Chào hỏi" bọn họ.
Có người tốt bụng liền hỏi có phải bọn họ tham gia giáo phái gì hay không? Không có chuyện gì thì đến trung tâm sinh hoạt cộng đồng của người lớn tuổi, đánh một chút mạt chược, nhảy khiêu vũ, rất tốt, đừng nghe những người kia nói bậy.
Mà có vài người không hề khách khí, giọng điệu giễu cợt ngay cả đồ đần đều có thể nghe ra được.
Đã nói thế giới hủy diệt đâu? Sao chổi đụng Trái Đất đâu? Tại sao còn chưa tới, chúng ta đều ngóng trông từng ngày!
Này mắt thấy đã tới buổi tối, có phải hôm nay sao chổi có việc, nên không đụng? Ngày khác trở lại?
Này còn dễ nghe, còn có người nói, nhà các người hẳn là nên đi bệnh viện kiểm tra đầu óc một chút..
Người Mạch gia đã lười giải thích, cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại di đông.
Minh Tử và Mạch Địch thì cầm điện thoại bắt được cái gì chụp cái đó, hai người vừa khóc vừa chụp ảnh, không còn vẻ sung sướng như lúc mua sắm.
Mặc dù tất cả mọi người không có tâm tình gì, Lâm Tịch vẫn gọi một bàn đồ ăn lớn: "Thu lại tất cả tâm tình bi thương đi, không muốn chết, thì phải sống thật tốt, cho dù chỉ còn năm người chúng ta."
"Ăn đi, đây là lần cuối cùng chúng ta dùng tiền mua." Lâm Tịch chững chạc đàng hoàng nói.
"Phụt phụt!" Minh Tử trước tiên nở nụ cười: "Anh, anh muốn dỗ dành chúng ta vui vẻ cũng nên nói chút chuyện vui chứ!"
Cuối cùng bầu không khí không còn áp lực nữa.
Lâm Tịch bắt đầu phát khẩu trang, nước khoáng.
Hơn nửa giờ sau, Lâm Tịch bắt đầu truyền thụ hai mươi Đoạn Cẩm cho ba miệng ăn Mạch gia dùng để mở rộng kinh mạch, tăng lên thể chất, Lâm Tịch tự mình cho rằng, cái gọi là tiến hóa là do sao chổi mang theo virus xâm nhập với danh xưng "Quả cầu tuyết bẩn trong vụ trụ" này.
Mọi người đều biết, sao chổi bọn chúng được tạo thành bao gồm nham thạch, băng và bụi bặm, các khí thể đông lạnh như ô-xít-các-bon, CO2, mê-tan và amoniac. Còn có thể có men-ta-non, hydro xyanua vân vân, trong đó đã bao hàm các loại hợp chất hữu cơ, khởi nguồn của sự sống trên Trái Đất chính là một ngôi sao chổi.
Trong những năm tháng ban đầu trên tinh cầu cổ xưa này, thật ra là sự im lặng chết chóc. Sinh mệnh xuất hiện như thế nào tại viên tinh cầu này, đến nay còn chưa biết được, Lâm Tịch cũng không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng cô cảm thấy sinh mệnh đến từ một ngôi sao chổi có lẽ là thật.
Ít nhất, lần này biến dị cũng là bởi vì sao chổi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.