Chương trước
Chương sau
Lâm Tịch nghe A Lê nói, có chút ngơ ngác, trời sinh Mộc linh là có ý gì?
A Lê nói ra: "Cô còn nhớ mấy thứ tôi bảo cô tìm có thể cứu sống bàn tay đen của cô hay không?"
Lâm Tịch gật đầu.
A Lê nhỏ giọng nói ra: "Em ấy so với mấy thứ kia lợi hại hơn nhiều, nếu đem em ấy ném vào, cô cũng không cần tìm Ảnh Mộc Tủy vạn năm."
"..."
Lâm Tịch sợ đến mức tay run một cái, là cô hiểu lầm cái gì đúng không?
A Lê nhìn dáng vẻ kinh sợ của cô liền biết cô hiểu sai ý: "Tôi là loại người này sao? Đó là một cỗ tiên thiên linh khí tẩm bổ em ấy từ khi bắt đầu hình thành thế giới, chẳng hạn như Tôn Ngộ Không bên trong <>, người trong thế giới của cô đều thích đoán lung tung, hòn đá kia vốn được một cỗ tiên thiên chi khí rót vào tự có linh trí, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, lâu ngày ngưng tụ thành hình, cũng giống như con bé này."
Mẹ ơi!
Thật cao lớn, thế mà là đồng loại của Đại Thánh, thất kính thất kính.
Thi Khanh ăn xong những linh thực kia rất nhanh, thỏa mãn vỗ bụng nhỏ bắt đầu đi loạn khắp nơi, nhìn thấy đám sen đá trước cửa, cực kỳ thích, ngồi xổm ở nơi đó cùng đám sen đá nói nhỏ hồi lâu, sau đó mới lại lần nữa đi tới.
"Lê đạo sư, nơi này lớn hơn chỗ em ở, rất xinh đẹp, chỉ đám trúc bên kia đều là vật chết, ngược lại là những em nhỏ trên đất trống trước cửa đều là vật sống, chúng nói với em đến từ một nơi rất xa." Lâm Tịch há to miệng, biết mình là người chấp hành, nhưng chuyện này cũng quá huyền ảo đi!
Thi Khanh thật không hổ là Mộc linh trời sinh, nhìn thoáng qua liền có thể nhìn ra đám trúc ngọc bích có tư thái thanh cao lịch sự kia được huyễn hóa ra, còn đám sen đá của mình mới là hàng thật giá thật.
Thi Khanh nhảy cà tưng đến chỗ A Lê, đột nhiên dừng bước, hai cái tay nhỏ che lại miệng mũi: "Lê đạo sư, tại sao chị lại thối như vậy?"
Vẻ mặt A Lê có chút rạn nứt: "Ây.. Là nhà của sư tỷ em thối, đem chị hun cho thối."
Sau đó A Lê dắt lấy Thi Khanh hốt hoảng chạy trốn, từ xa xa truyền tới giọng nói của cô ấy: "Chờ có cơ hội tôi lại giới thiệu Chu Hiểu Lan cho cô biết."
Chu.. Hiểu Lan?
Tên này rất quen nha, sẽ không phải là Chu Hiểu Lan đó chứ?
Lâm Tịch nằm vào Dưỡng Hồn Trì, nhắm mắt lại chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nhiệm vụ lần này cô gần như không có ngủ, mặc dù luyện tập hai mươi Đoạn Cẩm hoàn toàn có thể không ngủ, nhưng dù sao đi ngủ cũng là một điểm giống nhau giữa tất cả con người, mà rất nhiều chuyện cũng đều bất tri bất giác hoàn thành trong giấc ngủ của con người, có đôi khi giấc ngủ giống như vòng tay của mẹ, sau khi chìm vào giấc ngủ rất có thể trấn an tâm tình nôn nóng.
Cho nên khi ngươi cảm thấy rất phiền não, rất tức giận, không ngại trước hết nghe nhạc nhẹ nhàng trong nửa giờ sau đó bình yên như mộng, có lẽ sau khi tỉnh lại rất nhiều chuyện đều có thể nghĩ thông suốt rồi.
Giấc ngủ có thể để cho Lâm Tịch khôi phục lại bình tĩnh lạnh nhạt, tỉnh lại sau giấc ngủ, vậy mà đã là giữa trưa.
Sản phẩm do xã khu xuất ra, tất nhiên thuộc tinh phẩm.
Mặc dù bị tiểu Mộc linh Thi Khanh nhìn ra là giả, nhưng không thể không nói, xã khu thật sự rất dụng tâm.
Nơi này một ngày có mặt trời, mặt trăng và các vì sao, bốn mùa thay đổi, gió, sấm sét và mưa tuyết, cực kỳ giống thế giới của cô trên Trái Đất, Lâm Tịch rất thích cảm giác như vậy, để cô cảm giác được mình còn sống, có thể trông thấy mặt trời lên mặt trời lặn, mây cuốn mây bay, nghe nước chảy qua những phiến đá cứng đầu, rừng trúc lá ào ào, Lâm Tịch cảm thấy chỗ ở như vậy, khiến cô thanh tỉnh hơn cũng biết có thể còn sống không dễ, cũng rất tốt.
Có thể ngủ một giấc đến giữa trưa, có lẽ nguyên nhân rất lớn là bởi vì hôm nay mưa rơi lác đác, đánh vào trên lá trúc, tí tách tí tách. Mảnh lá như được nhuộm một màu xanh tươi ướt át, Lâm Tịch đột nhiên chạy ra khỏi phòng, đứng trong màn mưa, để từng giọt mưa mang theo không khí mát mẻ rơi ở trên mặt, mặc kệ là thật hay là giả, ít nhất giờ khắc này, Lâm Tịch vô cùng hài lòng, như vậy là đủ rồi.
Cúi đầu nhìn đám sen đá được cô và mẹ cùng nuôi dưỡng nhiều năm, Lâm Tịch kinh ngạc phát hiện, màu sắc đám sen đá này càng thêm diễm lệ thanh thoát, hai chậu băng đăng ngọc lộ càng giống như thủy tinh, Lâm Tịch luôn cảm thấy sự biến hóa của đám sen đá hẳn là có liên quan đến Thi Khanh.
Toàn thân ướt sũng trở về phòng, Lâm Tịch đổi một chiếc váy lanh màu trắng dài đến mắt cá chân rồi đi vào phòng làm việc.
Lựa chọn nút bấm tiếp đãi người ủy thác, Lâm Tịch nhìn người tiến vào, cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Không phải người tới quá xấu, cũng không phải người tới quá tuấn tú.
Không liên quan tới tướng mạo, trời ạ, con hàng này là đàn ông!
Đã sớm biết tính cách keo kiệt của xã khu, tuyệt đối không trả cho hàng, cho nên Lâm Tịch chỉ biểu hiện ra một chút kinh ngạc rồi lập tức trở nên bình tĩnh.
Người đàn ông cao khoảng 1m80, hẳn là thuộc về loại mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo có thịt. Làn da màu lúa mạch và một đôi mắt như trăng non khiến ngũ quan có chút bình thường của anh ta nhìn cảm thấy rất thân thiết, nhưng người đàn ông có một đôi mắt cười này, trong hai tròng mắt lại ngưng đầy hối hận và ưu thương.
Không đợi Lâm Tịch nói chuyện, anh ta trực tiếp ngồi vào chiếc ghế đối diện, khép lại hai chân cho thấy anh ta có chút khẩn trương: "Chào ngài, tôi là Minh Trung Nguyên, tôi hi vọng ngài đem vòng ngọc mẹ tôi lưu lại giao cho em gái Minh Tử của tôi, đồng thời bảo vệ em gái tôi, để con bé có cuộc sống bình an vui vẻ."
"Về phần những việc tôi đã trải qua, tôi thực sự không muốn lại nhớ lại một lần lại thống khổ một lần, vẫn là mời ngài đến thế giới của tôi tự mình tìm hiểu đi, vất vả, làm ơn." Minh Trung Nguyên cúi người thật sâu chào Lâm Tịch, sau đó biến mất.
Ngược lại rất dứt khoát, đây là lần đầu tiên Lâm Tịch tiếp xúc với người ủy thác là nam, cảm quan đầu tiên về người này là không tồi, có tính cách sáng sủa thẳng thắn, lại không hiện thô lỗ, nhìn ra được là người rất có tu dưỡng.
Nên nói đã nói đến rất rõ ràng sáng tỏ, Lâm Tịch kiểm lại một chút phần thưởng từ nhiệm vụ lần trước, đem điểm thuộc tính tiếp tục thêm toàn bộ vào vũ lực, nhìn xem giá trị võ lực của mình từ 15 điểm đáng thương ban đầu cho tới bây giờ là 59 điểm, Lâm Tịch siết chặt nắm đấm, mặc kệ lúc nào vũ lực đều tuyệt đối không thể từ bỏ, bởi vì vô luận làm nhiệm vụ gì, đều phải bảo vệ tính mạng của mình mới có thể!
Lại cẩn thận kiểm lại một chút, Lâm Tịch phát hiện kỳ thật nhiệm vụ lần này cũng không tệ lắm, mặc dù không có lấy được cực kỳ hoàn mỹ do người ủy thác cho, nhưng tăng lên trọn vẹn 10 điểm may mắn, tinh thần lực cũng tăng thêm 5 điểm. Sáng mất tối được, như vậy cũng rất tốt.
Người không có việc gì, tự nhiên tỉnh, đây chính là hạnh phúc!
Thiệt thòi ai cũng không thích ăn, nhưng có một số việc đã thành kết cục đã định, ngươi lại bởi vậy mà tích tụ trong lòng ngoại trừ cho mình ngột ngạt thì không có tác dụng gì.
Trước mặt của cô là biển sao trời mênh mông, để những chuyện không vui trước mắt đều cút đi đi.
Lúc Lâm Tịch tỉnh lại, bên ngoài ánh sao đầy trời.
Nhưng cũng không có chiếc giường hơn năm vạn mét vuông cùng hơn hai trăm hầu gái xinh đẹp, tất nhiên càng không có những đống tiền đáng chết kia.
Lâm Tịch tiếp thu cốt truyện, mới hiểu được vì sao Minh Trung Nguyên yêu cầu đơn giản như vậy, Minh Trung Nguyên lại vì cái gì không nguyện ý đi nhớ lại.
Cái tên Minh Trung Nguyên này là do lão cha anh ta lấy cho, nhưng sinh ra chưa được mấy năm, lão cha liền bởi vì bị bệnh mà chết, một mình mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng anh ta và em gái Minh Tử chưa được ba tuổi. Hai bên thân thích đều nói anh ta không có phúc phận lớn như vậy, lấy tên được quá lớn áp không được, bảo mẹ đổi tên cho anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.