Lâm Tịch phát hiện, mặc dù miệng mồm Trác Thiên Kình kiệt ngạo, nhưng là làm việc một vòng chụp lấy một vòng, hết sức cẩn thận, đó là một người làm chuyện lớn.
Cùng là con nhà giàu, Lâm Tịch nhìn hành động của Lê Thần có phần chướng mắt.
Lê Thần rất giống linh cẩu Châu Phi danh xưng là "Nhị ca," cẩn thận bố trí, giương cung mà không phát, am hiểu ẩn núp mà không từ thủ đoạn, chiêu số công kích đối địch mãi mãi cũng bỉ ổi như vậy, "** sứ giả" hung danh hiển hách.
Mà Trác Thiên Kình thì càng giống một con hổ đông bắc, chạy mau lẹ, lực cắn kinh người, đem toàn bộ thân hình của mình rèn luyện thành vương giả thích hợp đi săn nhất.
Sở dĩ sư tử danh xưng "Thảo nguyên lão Đại" là bởi vì chúng tác chiến theo nhóm, mà mãnh hổ, vĩnh viễn là vương giả cô độc.
Giống như lời nói của Trác Thiên Kình, gió quả thật có thể phá hủy cây cối, nhưng anh ta là núi.
Gió chỉ có một trận, núi lại sừng sững ngàn năm!
Chỉ tiếc Lê gia cũng giống một con linh cẩu, xem ra cho dù Lê Hưng Diệu không nói những chuyện dơ bẩn kia với Lê Thần, Lê Thần lại có thể vô sự tự thông, cũng là thiên tính của huyết mạch.
Mà con mãnh hổ Trác gia này sẽ bị Lê gia ám toán, chỉ khi nào người ta đề cao cảnh giác, lộ ra nanh vuốt sắc bén, Lê gia cũng chỉ có thể cam chịu.
Lâm Tịch sẽ không quản minh tranh ám đấu giữa bọn họ, việc đó không có quan hệ gì với cô. Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441255/chuong-418.html