Bùi Mộ Dao mang nụ cười ưu nhã trên mặt xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cuộc sống chính là như vậy, cười cho người khác nhìn, khóc cho mình nghe. Cô ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lê Thần càng ngày càng xa xôi, cô ta biết không phải bởi vì Tịch Nhược đáng chết kia, mà là Ninh Giai Hủy cười ngọt ngào đối với Lê Thần quay đầu hướng chính mình lại cười đến vô cùng châm chọc. Cô ta siết chặt nắm đấm, đúng là dẫn sói vào nhà. Hiện tại trải qua nhiều chuyện như vậy, Bùi Mộ Dao đã nhìn ra Lê Thần không hề hoàn mỹ ưu tú giống như biểu hiện ở trường của anh ta. Anh ta ích kỉ, cầu thị, năng lực có hạn nhưng lại dã tâm bừng bừng. Bây giờ công hội chỉ dựa vào tiền tài chèo chống. Cái gì cũng muốn tiền, đừng nói đội một đội hai, ngay cả đội ba cũng phải phát tiền lương, không có việc gì ở trong công hội khóc than, sau đó Lê thần liền im lặng không lên tiếng mua một đống trang bị ném vào nhà kho công hội để bọn họ dùng điểm tích lũy đổi. Cày lò luyện thủy tinh cũng muốn Lê Thần thanh toán, một trận năm vàng, sáu trận ba mươi vàng, một tổ chính là một trăm tám mươi vàng, chỉ cần ngươi có thể cam lòng bỏ xuống mặt mũi đến tìm Lê Thần muốn, cấp bậc đủ vào bên trong cày quái, anh ta sẽ cho ngươi vàng. Mà có người cầm vàng cuối cùng lại nói không có tổ được người. Hiện tại Lê Thần đã bị khối bánh nướng thi đấu quốc tế này mê hoặc đến mất lý trí, tự nhận là chịu nhục, một ngày nào đó có thể lấy được ba hạng đầu. Hoàn toàn là bộ dạng con trai ngốc nhà địa chủ. Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói bất cứ ai trở thành anh hùng dựa vào nhịn nhục. Cho dù như vậy, Bùi Mộ Dao vẫn như cũ trông coi anh ta chặt chẽ, đây là cô ta độc chiếm. Hai người đã ăn trái cấm vào mấy tháng trước, cô ta không thích có thể vứt bỏ có thể hủy đi, nhưng còn chưa tới phiên những tiện nhân hạ lưu kia. Nhìn xem Ninh Giai Hủy cười đến như hoa xán lạn, Bùi Mộ Dao hung tợn nghĩ đến, sớm muộn cô ta cũng hối hận vì những hành vi hiện tại. Hai người nhìn nhau mỉm cười, đều từ trong mắt đối phương thấy được sát khí dày đặc. Ninh Giai Hủy dù sao chỉ là đứa trẻ lớn lên ở thành thị nhỏ, hoàn toàn không biết Lê Thần đang đứng trước khốn cảnh, cho rằng anh ta và Bùi Mộ Dao là hoàn toàn bình đẳng, cô ta cảm thấy đã từng bước một thay thế vị trí Bùi Mộ Dao ở trong lòng Lê Thần. Chờ lão nương thành Lê phu nhân, cùng ngươi đứng cùng ngồi nhìn ngươi còn kiêu ngạo như thế không? Đột nhiên hai người phụ nữ đang cười dối trá với nhau cùng nhìn chằm chằm về một phía. Tịch Nhược! Sao con hàng này cũng tới? Ninh Giai Hủy ra vẻ vui mừng đi qua: "Ai u, Tịch Nhược, làm Tượng Thần chính là lợi hại, bây giờ cũng có tiền đến chỗ như vậy rồi?" Lâm Tịch bình tĩnh nhìn mặt cô ta, lại nhìn từ trên xuống dưới, hiện tại Ninh Giai Hủy dưới sự trợ giúp của Lê Thần, cuối cùng không so đo thuộc tính kiếm đủ trang bị màu vàng, trên đầu quay tròn xoay tròn một viên kim cương vàng óng. Bởi vì trang bị dưới 40 cấp không có chức năng thắp sáng kim cương, cho nên Lâm Tịch mặc dù cũng mặc trang bị vàng trở lên, nhưng như cũ là màu xám tro. Ninh Giai Hủy thấy Lâm Tịch đang đánh giá cô ta, cười khanh khách xoay một vòng, pháp bào trắng noãn lượn vòng giống như đóa hoa nở rộ. Bất Lỗ Bất Thư Phục Tư Cơ đứng xa xa nhìn cô ta, biểu cảm trên mặt cũng rất âm trầm, từ khi trèo lên lão Đại, cô ta đã không còn kêu mình là "Anh Bất Bất," ngay cả nhìn cũng không nhìn chính mình. Đây chính là thực tế! Lâm Tịch cũng cười tủm tỉm nhìn xem Ninh Giai Hủy: "Đã có người nào nói cho cô biết chưa, cô cười còn xán lạn hơn đống phân chó dưới ánh mặt trời kia kìa?" Bùi Mộ Dao rốt cuộc phá bỏ hình tượng, "Phụt phụt" một tiếng bật cười. Lê Thần mặt đen lên nói với Lâm Tịch: "Cô bắt nạt người khác như vậy có ý tứ sao? Đừng quên, loại người nghèo mua không nổi kho kim cương như cô, là lão tử mua cho cô!" "Đúng vậy, tôi nghèo như vậy quả thật mua không nổi, nhưng không chịu nổi có ngu xuẩn nhất định phải đưa, tôi đành cố mà thu." Lâm Tịch từ tốn nói. Trác Thiên Ngạo cũng đi tới: "Dù sao nơi này không thể pk, dùng sức đánh pháo miệng đi, còn có một phút lại bắt đầu, "Thần Thiên Hạ các người, có lời gì tranh thủ nói đi." Muốn nói ông vương nhạt nhẽo không phải Trác Thiên Ngạo tuyệt đối không ai có thể hơn, một câu nói xong ngược lại không một người nào nói chuyện nữa. Đám dược sư bắt đầu công việc lu bù lên, mang mũ cho từng đội viên trong nhóm của mình. Lê Thần đột nhiên nhớ ra gì đó, tại kênh công hội nhắc nhở tất cả dược sư nhất định phải coi chừng tổ viên chính mình dẫn dắt, cẩn thận phòng thủ đối với Tịch Nhược dược sư nhược trí kia, miễn cho cô ta lại ra tay hại người. Một câu lập tức nhắc nhở tất cả thành viên "Thần Thiên Hạ" chuẩn bị vào sân. Thế là hầu hết dược sư đều liều mạng nhìn xem đội viên của mình có bị nhược trí không hiểu ra sao chụp vào phòng ngự và chúc phúc của chiến thần hay không. Cảm thấy mệt lòng, cảm giác không muốn yêu nữa. Mấy người dược sư đều như lâm đại địch, cảm thấy lúc giết boss cũng không có mệt mỏi như vậy. Kết quả Tịch Nhược từ đầu đến cuối thoải mái nhàn nhã, tay cầm một cái chảo đen sì, phía đông vỗ một cái, phía tây vỗ một cái, như vào chốn không người. Một phút, hai phút, năm phút.. Thời gian chậm rãi trôi qua, đã bắt đầu cày quái cấp 45, thanh máu của mọi người bắt đầu tăng tốc giảm xuống. Kiến nhiều cắn chết voi, xung quanh đám người đều là lít nha lít nhít quái vật giết không hết, trong sân ngoại trừ Tịch Nhược hiện tại toàn bộ dược sư cũng bắt đầu công việc lu bù lên. Tịch Nhược tiếp tục mang theo cái chảo lắc lư khắp nơi, dường như đi vào quả thật là đến giết quái. Sau đó.. Hệ thống: Bạn bị Pháp Sư Tử Vong giết chết, bởi vì tử vong, bạn tổn thất hết 115281 điểm kinh nghiệm, 9 vàng 434 bạc 12 đồng. Sao vậy sao vậy? Ninh Giai Hủy đột nhiên phát hiện mình không hiểu ra sao tử vong. Trong lò luyện thủy tinh, chỉ cần nhân vật tử vong sẽ lập tức bị đá ra, chỉ có thể chờ lần mở cửa vào bốn giờ sau. Ninh Giai Hủy đang đánh chữ nói với đội viên cô ta treo rồi, bóng người lóe lên, tại cửa lò luyện thủy tinh lại xuất hiện một người, vẫn như cũ là dược sư, lại là dược sư trong tổ của Lê Thần bọn họ bị treo. Ninh Giai Hủy hoảng hốt: "Bên trong đang giết boss sao? Tại sao cô cũng bị treo?" Ngực Lớn Có Sữa: "Mẹ kiếp, đừng nói nữa, MLGB, tiện nhân Tịch Nhược kia quá thiếu đạo đức, cô ta quả thật không thêm cho những đồng đội kia của chúng ta, cô ta mẹ nó thêm cho hai chúng ta, xong đời, trận này đoán chừng cái gì đều cày không ra, không có vú em, tất cả người trong công hội chúng ta đều treo, đừng nói giết boss, cày đến Độc Giác Linh Tê cấp 50 chắc chắn lão Đại cũng chịu không được." Ngực Lớn Có Sữa tức gần chết, trong miệng ô ngôn uế ngữ hùng hùng hổ hổ mắng không xong. Ninh Giai Hủy cũng tức gần chết, nghe lão Đại nói, Quỷ Khấp cũng không có theo đuổi Tịch Nhược, mà là mỗi tháng cho cô ta mười vạn tiền lương, cho nên lúc cô ta trông thấy Tịch Nhược, tâm tình là rất phức tạp. Nghe nói Tịch Nhược trước kia từng dụ dỗ Lê Thần, nhưng không thành công, cho nên cô ta cảm thấy rất có cảm giác ưu việt, nhưng vừa nghĩ tới mỗi tháng người ta chơi cái trò chơi đã có mười vạn tiền lương, trong lòng lại có cảm giác rất khó chịu vừa ao ước vừa ghen tị. Nếu nói phụ nữ không ăn cơm có thể là có, nhưng nếu nói phụ nữ không ghen ghét người khác, tuyệt đối không có. Cho nên vừa nhìn thấy Lâm Tịch, Ninh Giai Hủy liền có chút mất khống chế, mới chua lòe chua loét nói mấy câu kia. Hai người lại ở ở bên ngoài một hồi, theo ánh sáng trắng không ngừng chớp động, thân ảnh tám người xuất hiện, quả nhiên đều là người "Thần Thiên Hạ" bọn họ. Bùi Mộ Dao cũng không mắng cùng đám người, mà trực tiếp logout.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]