Chương trước
Chương sau
"Trong mắt người chỉ chứa phân, nhìn ai đều thấy bẩn. Lão nương quang minh chính đại đứng ở chỗ này, nói chính cô lén lén lút lút còn tạm được đi." Lâm Tịch không chút khách khí đáp lễ.
Hiện tại Ninh Giai Hủy đã hơn 40 cấp, mặc trang bị cấp 40 của dược sư - pháp bào thánh khiết. Chỉ thấy bộ pháp bào trắng của cô ta, vạt áo có hoa văn lấp lánh màu bạc lóe lên lấp lánh, ưu nhã mà hoa mỹ, phối hợp với gương mặt tận lực trang điểm của Ninh Giai Hủy, bên trong ngây thơ thỉnh thoảng toát ra một cỗ quyến rũ, Bất Lỗ Bất Thư Phục Tư Cơ cũng đã muốn mê muội vì cô ta rồi.
Chỉ tiếc..
Ninh Giai Hủy nhìn Lê Thần nằm dưới đất cách đó không xa, đưa tay một chiêu phục sinh, tiếp tục tận lực chữa trị, Lê Thần xoay người mà lên, vẻ mặt âm trầm đi tới.
Bóng người nhoáng một cái, một người ngăn ở trước mặt Tịch Nhược, Lê Thần chăm chú nhìn lại, lại là Quỷ Khấp!
Anh ta thận trọng băn khoăn giữa hai bên, chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự là loại quan hệ đó? Vậy tại sao Tạp Yến lại luôn dây dưa Tịch Nhược?
Quả nhiên là mặt hàng đến đây câu rùa vàng vọng tưởng bay lên đầu cành, như vậy lúc trước Mộ Dao cũng không tính oan uổng cô ta. Đại khái trước hết người cô ta muốn dụ dỗ chính là mình, kết quả không thành, thế là lại đưa ánh mắt liếc về người khác.
Vào giờ khắc này tâm tình Lê Thần đặc biệt phức tạp.
"Trác Thiên Kình, tôi vẫn luôn tôn trọng anh, gọi anh một tiếng anh Trác, hình như chúng ta cũng không có khúc mắc gì đúng không, anh như vậy có chút không đáng tin."
Trên mặt Quỷ Khấp không có chút biểu cảm nào, gương mặt như bạch ngọc làm nổi bật lên đôi môi đỏ như máu, rất giống đám quỷ hút máu quý tộc quý khí phi phàm áo mũ chỉnh tề trong phim ảnh phương tây kia.
"Không phục đến chiến."
Nhiều thêm một chữ sẽ có người tới thu phí sao?
Vẻ mặt Lê Thần càng thêm khó coi, anh ta đã quyết định nhịn xuống một hơi này, vốn dĩ muốn tìm Trác Thiên Kình đàm phán, cho dù các người học được bản vẽ, các người ăn thịt tôi húp chút nước cũng được đi, huống chi vạn chúng nhìn trừng trừng, chiếc Xe Chở Phân kia của các người nhặt hết đống "Đồ bỏ đi" của chúng ta lên xe mình rồi, các người như vậy chẳng khác gì là ăn cướp trắng trợn của người ta?
Cho tới bây giờ chưa từng thấy công hội nào không biết xấu hổ không có hạn cuối như vậy, dù sao các người cũng là nhân vật trên bảng Anh Hùng đấy.
Dựa theo mạch suy nghĩ của Lê Thần, dù sao bọn họ cũng phải có chút áy náy đúng không, cho dù là trang bị. Chỉ cần một lời xin lỗi, chính mình liền có thể đưa ra yêu cầu: Bọn họ ra vật liệu muốn chuyên gia chế tạo Thần khí làm cho công hội bọn họ một nhóm đồ trang sức.
Bây giờ "Sát Lục Thiên Hạ" người ta đã có hai đội ngũ có trang bị màu tím, nhưng bọn họ vẫn còn xen lẫn hai trạng thái, ngay cả một bộ trang bị màu vàng tử tế cũng chưa làm ra.
Cũng không phải là góp không ra, đối với Lê Thần mà nói, muốn góp mấy bộ trang bị màu vàng vẫn rất dễ dàng, vấn đề là mấy món trang bị tím thuộc tính đều rất tốt, bọn họ không nỡ. Lại nói, đối với loại công hội đỉnh cấp như "Thần Thiên Hạ" mà nói, thành viên đội một không mặc thì thôi, đã mặc phải mặc tốt nhất. Bằng không trang bị đội một "Thần Thiên Hạ" của anh ta giống như đội hai của công hội người ta, đây không phải là rõ ràng nói cho người ta biết, Lê Thần anh ta không bằng Trác Thiên Kình sao?
Cho nên anh ta lại nói đến vô cùng có kỹ xảo, bên trong mềm mang theo cứng rắn, chỉ cần Trác Thiên Kình nói mọi chuyện đều là hiểu lầm cho anh ta chút mặt mũi, sau đó lại để Tịch Nhược giúp bọn họ làm vài món đồ trang sức, dù vật liệu đều do bọn họ bỏ ra cũng được, sau đó việc này hàm hàm hồ hồ liền bỏ qua.
Toàn bộ nhẫn nại, cũng là vì có thể lấy được top 3.
Lê Thần lần nữa khuyên bảo chính mình, anh ta đã không có đường lui, không thể tùy hứng.
Hèn mọn phát triển, đừng chơi.
Ai ngờ tên thần kinh Trác Thiên Kình này, hoàn toàn không có tư duy nhân loại.
Tê liệt, chúng ta còn có thể cùng nhau hữu hảo tán gẫu hay không, ông trời đều bị ngài nói chuyện tức chết rồi kìa.
"Anh Thiên Kình, em nghĩ anh hiểu lầm ý tứ Hội trưởng chúng em, em đoán hai người nhất định là quen biết đã lâu đúng không, kiểu động một tí đánh giết như vậy, rất tổn thương cảm tình. Có lời gì không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau chứ!"
Lâm Tịch nhìn xem Ninh Giai Hủy một hồi bĩu môi, một hồi lại nháy đôi mắt nai ướt sũng.
Lâm Tịch cảm thấy mình sắp ói, mẹ nó, phải chăng ngươi đột nhiên cảm thấy chính mình rất đáng yêu!
Ninh Giai Hủy đã nhìn ra Quỷ Khấp đối với đồ đê tiện này có bao nhiêu giữ gìn, nghe nói bây giờ còn là chế tạo sư chuyên dụng của công hội, Ninh Giai Hủy che giấu sự khinh thường trong lòng, đưa tay kéo cánh tay Lâm Tịch, ý đồ kéo cô lại.
Lâm Tịch uốn éo lách mình tránh ra, thắt lưng mềm dẻo, chạy trượt giống một con cá lội trong nước.
Bản thân Quỷ Khấp cũng không biết trong đôi mắt mình mang theo một tia cưng chiều khó hiểu, xem ra thật giống như khi còn bé không nguyện ý người xa lạ đụng chạm.
Ninh Giai Hủy vồ hụt, không khỏi có chút xấu hổ: "Tịch Nhược, cô xem chúng ta đều là bạn học cũ, đã lâu không gặp tôi cũng rất muốn nhớ cô, không bằng lúc nào đó cô mang theo anh Trác, tôi mang theo Hội trưởng, hẹn một thời gian chúng ta gặp nhau một lần?"
Cô ta vừa nói như vậy, ánh mắt Lê Thần không khỏi sáng lên, cúi đầu xuống nhìn cô gái ngây thơ lại thông minh này, thật sự là quá khéo hiểu lòng người, chỉ cần offline vừa gặp mặt, không có người khác ở đó, anh ta lại đem tư thái hạ thấp một chút, dù sao trên mạng và hiện thực cũng khác biệt, chắc hẳn Trác Thiên Kình cũng không tiện làm quá mức, nói không chừng còn có thể bởi vậy biến chiến tranh thành tơ lụa.
"Không hẹn, chúng ta không hẹn!" Ngược lại là Lâm Tịch lắc đầu: "Tùy tiện ước pháo dễ dàng nổ tổn thương."
"Phụt!" Khai Tạp Yến Lạp Đại Phẩn dự thính thấy cô đàng hoàng chững chạc tổn hại người khác, không chút kiêng kỵ cười ha hả, vừa cười vừa hô hào: "Tiểu Nhược, tôi càng ngày càng thích cô, làm sao bây giờ?"
Lâm Tịch nhìn anh ta một chút: "Xe Chở Phân, ngậm miệng lại đi, cười lớn như vậy tôi đều trông thấy tuyến tiền liệt của anh rồi."
Chết tiệt!
Trong lòng Khai Tạp Yến Lạp Đại Phẩn tức giận, lấy ra một khối đồ vật đen sì: "Nhìn ám khí!"
Lâm Tịch nhìn xem đôi mắt loạn chuyển của anh ta, giống như có điều ngộ ra, lần nữa hướng về bên cạnh chợt lách người.
"Xe Chở Phân, dám dùng đồ vật tôi cho ném lại tôi? Anh đứng lại đó cho tôi!"
Hai người một đuổi một trốn, trong chớp mắt liền đi xa.
"Phốc"
Lần Lâm Tịch xoay chuyển thân này, khối chao kia ném qua đến rắn rắn chắc chắc đập vào trên mặt Lê Thần và Ninh Giai Hủy đang im lặng đứng nhìn.
Hệ thống: Khai Tạp Yến Lạp Đại Phẩn đối với bạn sử dụng đạo cụ đùa giỡn -- chao, trong vòng hai giờ, bạn chính là người có "Hương vị" phụ nữ nhất trên toàn bộ thế giới.
Một mùi hôi thối tràn ngập giữa đám người, Lê Thần thiếu chút nữa trực tiếp phun ra.
Anh ta biết chao, chỉ là không nghĩ tới Tịch Nhược thật sự ghê tởm như vậy, thế mà không có chuyện gì lại làm ra loại đạo cụ không có tác dụng này, người có xuất thân thấp hèn chính là như vậy, ngay cả đồ vật dùng để đùa giỡn cũng thô bỉ như thế.
Lê Thần đã không có tâm tình lại nói tiếp.
Chỉ che cái mũi, vội vàng cùng Quỷ Khấp nói "Lần này coi như xong, tôi không hi vọng lại thấy quý công hội không tuân quy củ như vậy," sau đó trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Lưu lại một mình Ninh Giai Hủy đối mặt Quỷ Khấp có thể tùy thời đóng băng người khác.
Ninh Giai Hủy thấy Quỷ Khấp mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng song mi khóa chặt, rõ ràng đối với hương vị trên người mình cực kỳ phiền chán.
Trong lúc nhất thời cũng rất khó xử, quay đầu lại lại trông thấy người gần đó không biết lúc nào đều đi được không sai biệt lắm, Bùi đã được cứu đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.