Trên mặt Vu Hiểu Hiểu mang theo uất ức, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt: "Lâm Tịch, cậu thật sự hiểu lầm chúng tớ. Ngày đó cảnh sát nói chỉ cần cậu chịu thừa nhận đã từng xuất hiện tại nơi đó là được, bởi vì vụ án kia không có một chút manh mối, bọn họ áp lực rất lớn. Thế là muốn đem việc này tính thành nội chiến của đám côn đồ, nhanh chóng kết án, muốn để cậu làm người chứng kiến cũng coi là có câu trả lời thỏa đáng. Kết quả.. Không nghĩ tới ngày đó cậu vậy mà không có đến đó."
Lâm Tịch nhíu mày, đều thành người phát ngôn của chú cảnh sát rồi.
Cô dễ lừa như vậy sao?
Trước mắt Lâm Tịch hiện lên rất nhiều hình ảnh: Cha mẹ vừa trải qua nỗi đau mất con gái lại bị chủ nhà chửi mắng, bị đuổi từ trong phòng thuê ra ngoài, trên núi hoang, những tên côn đồ mặt mũi tràn đầy dữ tợn đối lão cha quyền đấm cước đá..
Lão cha đáng thương mắc bệnh hen suyễn, há to miệng vội vàng hít thở, lại thở không nổi..
Vu Hiểu Hiểu phách lối mà nở nụ cười, giơ tay đem vòng tay mình ẩn thân ném ra xa bên ngoài, mẹ vội vàng đuổi theo như nhặt được chí bảo, vòng tay ngọc lại ném xuống đất..
Lòng của cô co rút đau đớn một trận!
Vốn dĩ Lâm Tịch định bố trí một ván cờ lớn, giờ khắc này cô đột nhiên quyết định từ bỏ, như thế có lẽ những người này sẽ nhận tra tấn nhiều hơn, nhưng cô và cha mẹ cũng phải ở thành phố này chịu đựng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441197/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.