Chương trước
Chương sau
Cuối cùng A Lê lại dặn dò Lâm Tịch, không nên quên tăng thêm điểm thuộc tính, lần này số liệu của cô trực tiếp đưa vào trong cốt truyện, chính là nói lúc quay lại mặc dù hình dạng vẫn như cũ, nhưng lại là trị số bây giờ của mình.
Lâm Tịch gật đầu.
A Lê còn nói, lần này bởi vì là quay lại, cho nên có thể lựa chọn bất kỳ thời gian nào trở về xã khu, chậm nhất có thể đến khi cơ thể tự nhiên tử vong.
Nói cách khác chính là có thể vẫn luôn ngốc ở thế giới kia đến khi chính mình thọ hết chết già?
A Lê chớp đôi mắt to: "Đúng vậy, chỉ cần cô muốn. Hơn nữa, cô lại thêm một lần được đánh giá nhiệm vụ cực kỳ hoàn mỹ."
"Làm sao cô biết.." Lâm Tịch chưa nói xong suýt chút nữa tát cho mình một cái, ngớ ngẩn, lần này đánh giá nhiệm vụ là bản thân cô!
Cô nhất định phải cho mình mức cực kỳ hoàn mỹ!
A Lê vô cùng đắc ý nói ra: "Ái khanh, không có việc thì bãi triều đi, trẫm muốn về nhà trang trí phòng ở."
"Mau cút đi, giả bộ cũng giả bộ low như thế!" Lâm Tịch bày ra dáng vẻ chuẩn bị đạp cô ấy.
Hiện tại cô không có tâm tình trang trí phòng ở này của mình, chỉ là chuyển đồ dùng ở trong thuyền phòng vào nhà mới, tùy tiện sắp xếp, sau đó cả người nằm vào trong Dưỡng Hồn Trì. Vừa hấp thu linh dịch vừa làm quen màn hình nhỏ bên trong thức hải.
Đầu tiên là thêm toàn bộ điểm thuộc tính vào vũ lực, hiện tại vũ lực đã được bốn mươi lăm điểm, Lâm Tịch nắm chặt quyền, vẫn là lực lượng đáng tin cậy.
Mặc kệ người xinh đẹp bao nhiêu, cô đều có thể dùng nắm tay đánh cho nằm xuống, người khác có thể sử dụng xinh đẹp đánh cô nằm xuống sao?
Bây giờ cô đã cấp mười, người chấp hành sơ cấp cũng biến thành trung cấp, trông thấy vốn nên có một ngàn sáu trăm năm mươi huyền tinh bây giờ chỉ có một ngàn ba trăm năm mươi, Lâm Tịch có loại cảm giác mắc phải bệnh tim nghiêm trọng.
Mẹ nó! Xã khu quỷ quái này thật hố cha, thừa dịp chính mình ngưng hình đang hưng phấn không thôi, còn đang hốt hoảng, liền lừa dối cô dùng ba trăm huyền tinh.
Rõ ràng trong cửa hàng có đủ loại quần áo chỉ cần năm huyền tinh, tất nhiên cũng có loại hơn một ngàn huyền tinh một bộ, Lâm Tịch cảm thấy tốn nhiều huyền tinh như vậy mua một bộ Thiên Băng Tàm Nghê Thường này không có tác dụng gì, khẳng định đầu bị kẹp cửa. Đổi thành cô, thà rằng thêm năm trăm huyền tinh mua một cái ba lô.
Ngẫm lại liền đau lòng, nếu không với số huyền tinh hiện tại của mình thì cô đã có thể mua một cái túi, chẳng qua thành thật mà nói, tỉ suất chi phí - hiệu quả của cái ba lô này thực sự quá thấp, nếu như điều kiện tiên quyết không cần dùng gấp, vẫn là mua loại ba lô ba mét khối với năm ngàn năm trăm huyền tinh có lời hơn.
Dù sao rảnh rỗi không có gì làm, Lâm Tịch khởi động vòng quay rút thưởng, rút được vị diện trò chơi và tận thế.
Hấp thu linh dịch xong, Lâm Tịch lại trực tiếp đả tọa trong Dưỡng Hồn Trì, phải về nhà trong trạng thái hoàn mỹ nhất.
A Lê nói, thẻ Quay Lại có một khuyết điểm, chính là không thể khống chế tiết điểm thời gian truyền tống.
Sau khi tự mình tiếp nhận cô mới hiểu được, nhiệm vụ truyền tống chia làm hai loại là mang tính lựa chọn truyền tống và ngẫu nhiên truyền tống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên truyền tống có thể lấy được toàn bộ phần thưởng, còn mang tính lựa chọn truyền tống thì sẽ bị trừ đi một nửa phần thưởng.
Xã khu đen tối như vậy, lại có một người mẹ nó tuyệt vời như thế!
Ấn mở thẻ Quay Lại, lựa chọn sử dụng, trong nháy mắt Lâm Tịch biến mất khỏi phòng.
* * *..
Đêm khuya, ngõ hẹp.
Lâm Tịch có thể cảm giác được chính mình đang liều mạng chạy trốn, phổi đau rát, cô không chạy như vậy đã bao lâu rồi?
Thời tiết đầu xuân, xuân hàn se lạnh, trong đêm càng lạnh lẽo thấu xương, Lâm Tịch có thể cảm giác được mặt đất băng lãnh, đúng vậy, cô nhớ lại, giày cao gót của cô đã sớm rơi mất.
Rốt cuộc, vách tường đen nhánh ngăn cản đường đi của cô, Lâm Tịch quay đầu nhìn đám người nhanh chóng đuổi tới đang thở hồng hộc phía sau, âm trầm mà nở nụ cười, giống như ác quỷ từ Địa Ngục.
Cô, đến rồi!
Đúng vậy, cô đến rồi, đến đòi một khoản nợ cũ thiếu mấy trăm năm trước, đến trả một mối ân tình đã thiếu mấy trăm năm.
"Chạy đi, mẹ nó, mày chạy tiếp đi!" Là gã tóc đỏ, cô nhớ kỹ chính là người này muốn lấy vòng tay bình an của mình.
Trong con ngõ hẹp này, đã không có cameras cũng không có xe cộ qua lại, càng hay hơn chính là, bởi vì phá dỡ, ngay cả hộ gia đình cũng không có.
Cánh môi Lâm Tịch nhếch lên phác hoạ một nụ cười lạnh lẽo.
Làm khó Vu Hiểu Hiểu và Thiệu Viễn, làm sao tìm được nơi này, thật sự là.. Rất thích hợp với cô, vô luận là cô lúc trước, hay là cô bây giờ, đều rất phù hợp.
Tóc đỏ giơ gậy sắt trong tay lên cao đang chuẩn bị đập xuống, dựa vào đèn đường mờ mờ, anh ta trông thấy con mồi bị đuổi đến hoảng hốt chạy bừa, bỏ mạng chạy trốn, vậy mà cười với mình!
Có chút ý tứ!
Tóc đỏ đáp lại cho Lâm Tịch một nụ cười hèn mọn: "Ai ôi, cô nàng đây là.. Coi trọng anh tóc đỏ của cô rồi?"
"Đúng vậy, cho nên anh bỏ qua cho tôi đi, có được hay không?" Lâm Tịch cười ngọt ngào.
"Đáng tiếc, anh tóc đỏ của cô.. A~~~~!" Tóc đỏ lần nữa vung lên gậy sắt trong tay đập tới chỗ Lâm Tịch, lời vẫn chưa nói xong, một con dao găm bỗng nhiên xuất hiện đâm vào mắt của anh ta!
Lời tóc đỏ vẫn chưa nói xong liền biến thành tiếng kêu rên thê lương!
Dao găm Phong Nhận, bị Lâm Tịch vung ra một cái, đâm vào giữa mắt tóc đỏ, chỉ còn lại tay cầm phong cách cổ xưa ở lại bên ngoài.
"Xoạt" một tiếng, Lâm Tịch xé một miếng quần áo tóc đỏ bao lên tay mình, cầm lên gậy sắt tóc đỏ làm rơi xuống đập vào cánh tay của anh ta một cái.
"..."
Tóc đỏ vốn muốn rút dao găm trong mắt, kết quả cánh tay lại đau đớn một trận, anh ta vô thức nâng lên cánh tay chưa từng bị thương bảo vệ chính mình, lại là một cái, lại một cái, rất nhanh, cánh tay và chân tóc đỏ đều bị đập nát, phát ra tiếng tru như giết heo.
Lâm Tịch hơi động ý niệm đối với dao găm trong mắt tóc đỏ, dao găm rắn rắn chắc chắc vốn cắm ở trong mắt đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, chỉ lưu lại một cái lỗ không ngừng phun máu tươi.
Việc này không nên chậm trễ, Lâm Tịch biết phải nhanh chóng giải quyết những tên khốn kiếp này, dùng sức gõ trên đầu của anh ta, kết thúc sinh mệnh một kẻ đầy tội ác.
Lúc này bốn người đằng sau mới khó khăn lắm đuổi tới, một thân ảnh nhỏ gầy hùng hùng hổ hổ nói, mỗi lần đều là thằng nhóc tóc đỏ này đến trước, chạy nhanh chính là trâu bò à!
Đây là điều đương nhiên, ngay cả chết cũng là người đầu tiên.
Bốn người chạy vào trong ngõ nhỏ, cũng không có trông thấy tóc đỏ, đầu tiên liền trông thấy Lâm Tịch dùng một tay chống gậy sắt, đằng đằng sát khí.
Đầu óc Gấu Đen luôn luôn tương đối ngu xuẩn, trong miệng lầm bầm: "Đi đâu rồi?"
"Các người tìm tóc đỏ sao?" Lâm Tịch mỉm cười hỏi.
Gấu Đen ngu ngơ gật đầu: "Đúng vậy, cô biết?"
"Anh ta còn chưa có đi xa, thừa dịp hiện tại còn kịp, tôi đưa các người cùng đi gặp anh ta nhé."
* * *..
Lâm Tịch bình tĩnh tìm được hai chiếc giày bị chính mình làm rớt mang vào, khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt.
Đoán chừng trên chân đều không có chỗ nào tốt.
Cô tìm một siêu thị nhỏ yên tĩnh, cúi thấp đầu mua một thùng bia, lạp xưởng hun khói, mì ăn liền, cải bẹ, sợi cá mực, sau đó lại miễn cưỡng đi ra rất xa mới kêu một chiếc xe taxi, trở về phòng cho thuê của mình, tất nhiên Lâm Tịch xuống xe tại một chỗ cách nhà rất xa, mặc dù giống như mỹ nhân ngư, mỗi đi một bước đều như giẫm trên mũi đao, nhưng mẹ nó vì vương tử đẹp trai của mình, Lâm Tịch nhịn được!
Về đến nhà, Lâm Tịch vội vàng lấy ra i-ốt rửa sạch chân nghiêm túc tiêu độc.
Sau đó uống bia với hương vị vô cùng quen thuộc kia, mở ra tất cả đồ vật vừa mua được, biến căn phòng giống như một bãi chiến trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.