Lâm Tịch xưa nay bơi không tệ, chỉ là không biết hồ ly có biết bơi hay không.
Nước sông lớn như vậy, ta muốn đi thử xem.
Chủ yếu nhất là vẫn luôn không phải trái cây thì chính là dã thú, bây giờ Lâm Tịch nhắm mắt lại cũng chỉ thấy hình ảnh A Lê ôm một con tôm hùm to lớn điên cuồng gặm cả vỏ, coi như không có hải sản để ăn, tốt xấu bắt một chút tôm cá tươi cũng có thể chứ.
Hiện giờ Lâm Tịch hơi hối hận, hẳn là nên vơ vét đôi nam nữ kia một chút, ngộ nhỡ nếu như bọn họ mang theo nồi thì sao, chẳng phải mình có thể ăn canh cá?
Vội vàng chạy tới bờ sông, hướng về phía sông dùng tinh thần lực đảo qua..
Trong sông, vậy mà không có một con cá nào.
Lâm Tịch nhìn xiên cá đã chuẩn bị xong đang cầm trong tay, khóc không ra nước mắt.
Ngôi sao trên trời đẹp biết bao, bữa tối hôm nay ở đâu?
Không cam lòng tiếp tục quét xuống nhìn lại, yên tĩnh giống nhau, lại đổi hướng dùng tinh thần lực quét lên, vẫn như cũ ngoại trừ rong và bèo thì không có gì cả.
Chẳng lẽ nước sông có độc?
Không thể nào, rõ ràng còn có sinh vật khác ở trong nước, chẳng hạn như ếch phi tiêu, cóc độc xanh biếc và rất nhiều sinh vật phù du, tại sao hết lần này tới lần khác lại không có cá?
Nhìn đám ếch và cóc vui vẻ nhảy loạn trong nước, Lâm Tịch mạnh mẽ lắc đầu, đừng, đừng!
Lão tử thà rằng đi ăn rắn.
Nàng không cam lòng đem tinh thần lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441114/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.