Đài cao kia dường như rất nặng, Diêu Văn Trạm vững vàng đứng trên đó lại mang vẻ mặt mỉm cười.
Hắn ở trên cao nhìn xuống quân thủ thành trông coi bốn cánh cửa lớn vẫn đang đau khổ chống đỡ vùng vẫy giãy chết.
Diêu Văn Trạm cười lạnh một tiếng, kéo dài thêm một hồi đối với hắn cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa gì.
Hắn nhìn đám cung phi dưới chân của mình bị Ẩn Long vệ đuổi chạy tới đây, không còn dáng vẻ ung dung đoan trang, xinh đẹp quyến rũ của ngày thường, từng người giống như nữ tử nhà bình thường kêu cha gọi mẹ cực kỳ chật vật.
Hắn nhìn thấy Tả Khanh Mân trong đó, là thanh mai trúc mã của hắn, lúc không có bất cứ mộng tưởng gì đối với vị trí này, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể lấy được nàng ta, một đời một thế một đôi người.
Sau này, tất cả mọi thứ cũng thay đổi.
Hắn không còn là người giống như lúc trước, mà Tả Khanh Mân cũng phát sinh biến hóa. Chanh chua, tầm nhìn hạn hẹp.
Diêu Văn Trạm có chút hoang mang, nhìn Tả Khanh Mân bình thường không khác gì với những người khác, cùng Tả Khanh Mân dịu dàng mềm mại trong trí nhớ, rốt cuộc người nào mới là thật?
Nếu như lúc trước hắn có thể thuận lợi cưới được Khương San, có lẽ thiên hạ này vẫn là của Diêu Văn Trạm hắn. Tất cả đều do Tả Khanh Mân ả ngu xuẩn này!
Lúc trước vì một chút sai lầm đã dẫn đến kết cục vạn kiếp bất phục như bây giờ!
Tay Diêu Văn Trạm hơi run.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441104/chuong-267.html