Chương trước
Chương sau
Trong ngự hoa viên cúc vàng nở rộ, kim quế tỏa hương thơm ngào ngạt, hoa lạc tiên cũng nở rộ theo đuôi mùa thu.
Vài phi tần Diêu Quảng mới tuyển vào cung đang cùng Hoàng hậu ăn bánh uống trà nói chuyện câu được câu không.
An Huệ Công chúa nhỏ gầy an tĩnh được hứa gả làm vợ kế cho Đại tướng quân Tiết Khải đã bốn mươi sáu tuổi, vài ngày nữa sẽ xuất giá.
Hôm nay nàng là nhân vật nữ chính, giống như đây là lần duy nhất An Huệ Công chúa được mọi người chú ý.
Lâm Tịch mỉm cười: Chú ý giống một con dê đợi làm thịt.
Cảm giác tia khí tức thanh xuân cuối cùng trên người thiếu nữ vốn chất phác này đã bị rút sạch, chỉ còn lại mục nát và tang thương.
Lâm Tịch lạnh lùng chế giễu, Diêu Quảng đã hoàn toàn không cần mặt mũi, vì lung lạc những võ tướng này, nữ nhi của mình, đường đường là Công chúa đương triều, thế mà lại đi làm vợ kế cho một người có thể làm cha mình. Hình như trưởng tử của Tiết Khải đã hơn hai mươi tuổi, đột nhiên rơi xuống một tiểu mẫu thân mới mười lăm, mười sáu tuổi, đoán chừng cảm giác sẽ rất chua xót thoải mái đi.
Hiện tại hoàng gia liên tiếp kết thân, Hoàng tử, Hoàng tôn, Công chúa.. Thậm chí lão Diêu Quảng hơn bảy mươi tuổi cũng đã cưới vài phi tần, trong kinh thành các quan to hiển quý gần đây đều bận tổ chức tiệc cưới thành chó, ăn xong nhà này đến ăn nhà kia.
Lâm Tịch luôn có một loại cảm giác người nhà họ Diêu được bán ra theo nhóm.
Xem một chút đi, xem như làm đại boss quốc gia này lại có thể thế nào? Vẫn có nhiều bất đắc dĩ như vậy.
Lâm Tịch lại cảm thấy kỳ thật bé nhỏ như mình rất tốt.
Nàng vĩnh viễn có một mục tiêu rất rõ ràng, sau đó theo mục tiêu đó đi hoàn thành từng chút một, cuối cùng đạt được thù lao tương ứng.
Nàng chẳng những hưởng thụ quá trình, cũng hưởng thụ kết quả.
Hiện tại làm nhiệm vụ đã không còn sợ hãi giống như lúc bắt đầu, thậm chí nàng đã nghĩ đến nếu bây giờ mình quay lại đi làm nhiệm vụ thí luyện thứ nhất, tuyệt đối sẽ không làm nhiệm vụ thành như vậy, không nghe lời liền đánh một trận, một trận không được thì hai trận, đánh đến khi tra nam đồng ý hòa ly mới thôi.
Nàng sẽ cường đại từng chút một, sau đó trở về báo thù cho mình và cha mẹ!
Lâm Tịch cũng không có dã tâm hùng bá thiên hạ, nàng chỉ cầu được tiêu dao tự tại, không muốn ăn bữa hôm nay lo bữa mai, được làm chủ cuộc sống của mình.
Nhưng mà A Lê nói, ít nhất phải thăng đến người chấp hành siêu cấp, hơn nữa phải có cơ duyên rất lớn mới có thể.
Chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ không buông tay.
Dù sao không có gì so với chuyện nàng đã chết, đúng không?
Nàng có năm tháng vô tận, đi tìm kỳ ngộ cực kỳ bé nhỏ kia, không có gì không thể thực hiện, người khác sau khi chết đều là linh hồn gây dựng lại, chẳng phải nàng đã có được một kỳ ngộ là trở thành người chấp hành sao?
"Ơ! Đây không phải là Gia Nhu Quận chúa sao?" Theo giọng nói làm ra vẻ dịu dàng la lên, một làn gió thơm ập tới, Lâm Tịch nhíu mày lại, không chỉ có nghèo khổ đuổi sát không buông nàng, còn mẹ nó có một sóng lớn trung nhị.
Một đám quý nữ "Đi ngang qua" đình nghỉ mát nàng đang ngồi ngẩn người, dẫn đầu là Tả Khanh Mân vừa vinh dự trở thành Thái tử phi, mà bên cạnh nàng ta chính là Đoan Hòa Huyện chủ xưa nay cùng với nàng ta như hình với bóng.
Coi như không tệ, oan gia số một và số hai của nàng xuất hiện cùng lúc.
Đoan Hòa Huyện chủ chính là do Trắc phi của Định vương sinh ra, tính tình ngu xuẩn, lại hết lần này tới lần khác kiêu căng ương ngạnh. Bộ dáng ngược lại không tệ, nhưng bị hủy vì quá tham ăn.
Dáng người đẹp nhưng có ham muốn ăn uống, gọi là ăn hàng.
Dáng người xấu nhưng lại có ham muốn ăn uống, gọi là thùng cơm.
Đoan Hòa Huyện chủ chính là một thùng cơm lớn.
Tả Khanh Mân thì không cần nói, cho dù nàng ta không đến tìm Lâm Tịch phiền phức, Lâm Tịch cũng sẽ không bỏ qua nàng ta.
Ân oán giữa Đoan Hòa Huyện chủ và nàng, có hơn phân nửa đến từ việc nàng ta thích Khương Phỉ, gần một nửa là do Tả Khanh Mân cố gắng châm ngòi.
Lúc Thái tử đại hôn Đoan Hòa Huyện chủ vô tình nhìn thấy Khương Phỉ, lập tức triển khai các loại theo đuổi, từ đó về sau lại tuyên bố với bên ngoài Khương Phỉ là của nàng ta, chỉ cần nữ tử nào dám có ý thân cận hoặc có một chút ấn tượng tốt với Khương Phỉ, nàng ta đều sẽ tìm lý do để nhục nhã người ta một trận.
Có một lần Đoan Hòa đang sỉ nhục một người hâm mộ Khương Phỉ đúng lúc bị Lâm Tịch nhìn thấy, tự nhiên là cãi nhau đến bắn tia lửa tung tóe, Đoan Hòa tức muốn chết, mắng cũng mắng không lại, đánh lại đánh không thắng, cuối cùng Lâm Tịch còn nói một câu: "Ngươi yên tâm, coi như cháu ta đi chơi gay cũng sẽ không cưới ngươi. Chung thân đại sự của hắn ta do ta làm chủ!"
Đoan Hòa Huyện chủ không biết "Chơi gay" là gì, nhưng nhìn vẻ mặt bỉ ổi của Khương San cũng biết nàng nghẹn không ra cái rắm tốt gì, nổi giận đùng đùng trở về Định vương phủ, nhao nhao muốn mẫu phi phụ vương và Hoàng gia gia Hoàng nãi nãi ra mặt cho nàng ta, Khương Phỉ người này, nàng ta nhất định phải có được!
Kết quả để cho người ta rất muốn cào tường.
Người nhà họ Khương nói, ngay cả Khương Tự Minh cũng phải nghe Khương San.
Làm cho người ta hận đến đau gan chính là Khương Phỉ, đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, Đoan Hòa Huyện chủ buông xuống mặt mũi tự mình đi hỏi Khương Phỉ, hắn ta lại còn nói: "Tiểu cô cô của ta thật sự nói như vậy?"
Đoan Hòa vội vàng gật đầu.
Khương Phỉ nói ra: "Ta đã biết." Sau đó xoay người rời đi.
Ngươi biết? Đây là cái quỷ gì chứ, Đoan Hòa hỏi hắn ta đi làm cái gì, Khương Phỉ chỉ nói hai chữ: "Bắt gà."
Đoan Hòa:!
Khương Phỉ kiên nhẫn giải thích: "Tiểu cô cô bảo ta đi bắt gà, còn nói không cho phép ta cưới ngươi, chuyện thứ hai ta đã làm xong, hiện giờ ta muốn đi làm chuyện thứ nhất, xin lỗi không tiếp được."
Đoan Hòa:.
Tóm lại chính là -- ta và Đoan Hòa, không thể có chuyện gì.
Sau đó chính là các kiểu xé nhau hàng ngày.
"Ồ, là các ngươi sao, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, ngồi xuống ăn một chút?" Lâm Tịch lãnh đạm chào hỏi.
Đoan Hòa nhìn các món ăn nhẹ tràn đầy trên bàn đá, nuốt nước miếng một cái, ngạo kiều từ chối: "Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, cả ngày chỉ biết ăn giống như heo sao?"
Lâm Tịch nhìn thẳng Đoan Hòa: "Ngươi nói đúng, ta quả thật có khẩu vị như heo, nhưng ngươi lại có dáng người như heo."
Trong nháy mắt gương mặt Đoan Hòa như màu gan heo, đã không còn hi vọng gả cho Khương Phỉ, nàng ta bị hứa giả cho trưởng tử Chỉ Huy Sứ Ngũ thành, gần tới ngày thành hôn, vì có thể mặc vào hỉ phục tân nương xinh đẹp, nàng ta vẫn luôn liều mạng giảm béo.
Lâm Tịch không ngừng cố gắng: "Đoan Hòa, kỳ thật ta cho rằng ngươi không cần thiết phải giảm béo."
Đoan Hòa:.
"Ngươi xấu như vậy không liên quan gì tới mập mạp, thật đấy."
"Ngươi tiện nhân này, ta giết ngươi!" Đoan Hòa thẹn quá hóa giận, lập tức muốn nhào về phía Lâm Tịch, không ngờ lại bị hai ma ma có võ lực bên người khống chế lại sau đó mang đi ra ngoài.
"Thái tử phi, chúng nô tì xin lỗi không tiếp được, sắp đến giờ Lưu gia tới dạy Huyện chủ đánh đàn."
Tả Khanh Mân ung dung gật đầu, cơ thịt trên mặt lại mất khống chế không ngừng run rẩy, hai lão ma ma xảo quyệt này đi theo Đoan Hòa, đúng là lãng phí một cơ hội tốt như vậy.
"Tả Khanh Mân, đừng tránh ở sau lưng giở trò, giống như chuột không thể lộ ra ngoài ánh sáng." Lâm Tịch nói.
"Gia Nhu Quận chúa nói cái gì, ta nghe không rõ."
"Ta đây liền nói rõ một chút, ngươi nhằm vào ta như thế, chẳng phải là ghen ghét ta có mệnh cách Hoàng hậu sao? Ngươi cũng đừng đắc ý, không phải Thái tử phi nào cuối cùng cũng có thể ngồi lên bảo tọa Hoàng hậu!"
Câu nói này của Lâm Tịch triệt để đâm tới tử huyệt của Tả Khanh Mân.
"Tại sao ta phải ghen ghét ngươi? Ta đường đường là Thái tử phi Đại Sở, tương lai là Hoàng hậu Đại Sở, ta sẽ ghen ghét ngươi? Ai biết ngươi cho Tĩnh Duyên cư sĩ bao nhiêu tiền để bà ta thay ngươi nói dối? Loại người bỉ ổi đê tiện như ngươi, cũng xứng làm Hoàng hậu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.