Chớp mắt đã tới giao thừa.
Người nhà họ Khương mua rất nhiều pháo hoa, đời thứ hai Khương Lục Lang cũng đã mười sáu tuổi, trong vỏ bọc này Lâm Tịch lại là một bà dì cẩu thả, tự nhiên không thích thứ đồ chơi kia, nhưng vẫn cùng đời thứ ba của Khương gia vui vẻ làm một đứa bé.
Sau đó dựa theo lệ cũ Khương gia, rời cái cũ đón cái mới, phải đốt một đống củi trên bãi đất trống ở hậu viện, đầu tiên là phu thê Khương Tự Minh, mỗi người cầm một bó củi nhóm lửa.
Củi thông tài, cuối năm cũ, đầu năm mới, tài lộc thịnh vượng.
Sau đó đời thứ hai Khương gia xếp hàng theo thứ tự, mỗi người thêm một thanh củi, đây là huynh đệ đồng lòng, nghĩa là đám người kiếm củi đốt lửa cháy cao lên.
Khương Tự Minh nhìn một đám nhi nữ của mình, ngoại trừ lão Đại trấn thủ biên cương, toàn bộ đều ở nơi này.
Trong lòng ông ấy hơi chua xót, lúc trước tại giang hồ, có sự bất đắc dĩ của người trong giang hồ. Mà nay người tại triều đình, lại có sự bất đắc dĩ của người trong triều đình.
Đột nhiên cảm giác trên tay ấm áp, trông thấy thê tử đang dùng bàn tay đã không còn bóng loáng mềm mịn nắm chặt tay mình: "Nhớ lão Đại rồi? Nếu đêm ba mươi này có ánh trăng thì tốt rồi. Đáng tiếc không có, ngày mai sẽ có một chút treo ở trên bầu trời. Chuyện trên thế giới này chính là như vậy, trăng tròn thì khuyết, vạn sự đều như thế, hoa đang nở đẹp, tự nhiên có người đến hái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441079/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.