Hiện tại Lâm Tịch trên cơ bản có thể xác định, lão nương nhà mình có gì đó quái lạ.
Giả vờ dáng vẻ tỉnh ngộ, Lâm Tịch nói: "Lục Lục biết sai, không mơ thấy giấc mộng này ta còn không biết, hóa ra thứ gì cũng không quan trọng bằng mọi người! Trước đây ta luôn ghen tị những nữ tử con cháu thế gia kia nhã nhặn lịch sự tao nhã trong tất cả hành động, nhưng đúng là bọn họ để nữ nhi biết cái gì gọi là mặt người dạ thú! Người ta vẫn luôn là xem thường nhà chúng ta, trong mộng, Tả Khanh Mân giẫm lên mặt của ta, hỏi ta dựa vào cái gì làm Hoàng hậu!"
Lâm Tịch nói, nước mắt lặng yên rơi xuống, người ủy thác nhất định rất hối hận và oán hận, cho nên những tâm tình này mới mãnh liệt như thế, trong lòng nàng niệm Ngưng Tâm Quyết để khiến nỗi lòng trở nên bình tĩnh.
Giọng nói ấm áp của Khương Nhị Lang vang lên: "Nương, khuê nữ bảo bối thật đúng là bị kích thích, hôm qua hung hăng la hét phải làm nữ đại vương đấy!"
"Ừm, lúc này mới.. Khụ khụ.. Mới bảo ta.. Khụ.. Khuê nữ bảo bối của ta à!" Khương mẫu có chút thở.
Lâm Tịch vội vàng khập khiễng chạy tới bên người bà nhẹ nhàng giúp bà thuận khí.
Suy nghĩ của người nhà họ Khương vể cơ bản gần giống Lâm Tịch
Không muốn ngồi chờ chết, chỉ có hai con đường, con đường thứ nhất, xử lý lão Hoàng đế, nâng đỡ một con rối thượng vị. Con đường thứ hai, Hoàng đế thay phiên làm, sang năm đến lượt nhà ta.
Khương Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441074/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.