Chương trước
Chương sau
Hiện giờ mặt tiểu cô chôn trong ngực mình không chịu ra, meo meo khóc giống như mèo con, mặc dù biết là đứa bé cố tình gây sự, nhưng dù sao cũng là người Diêm thị nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng vừa kéo vừa đau, thử vuốt ve tấm lưng có chút gầy yếu của nàng: "Mơ thấy ác mộng gì nói với tẩu một chút, xấu mất linh tốt linh, nói xong tất cả đều qua rồi!"
Lâm Tịch nghe nàng nhẫn nại tính tình dỗ chính mình, không khỏi "Phụt" một tiếng nín khóc mỉm cười, tính tình Diêm thị nóng nảy giống Đại ca, chỉ sợ cả đời này nàng ta cũng chưa bao giờ dỗ dành thân nhi tử của mình như vậy.
"Ha ha, thật là hiếm có, cuối cùng Đại tiểu thư cũng cho một khuôn mặt tươi cười, được rồi, đừng khóc nữa. Rửa mặt đi, Tố Mai tới trang điểm cho Lục Lục một chút, chúng ta đến phía trước gặp khách." Diêm thị phân phó.
Không nói lời này còn tốt, vừa nói, Lâm Tịch lại bắt đầu khóc "Hu hu."
Diêm thị đang trên đà suy sụp: "Lục Lục, nếu muội lại khóc ta chỉ có thể đi tìm nương!"
Từ khi Khương mẫu sinh hạ nữ nhi này, sau đó thân thể vẫn không tốt, dù sao cũng là sản phụ lớn tuổi, cho nên chỉ cần Khương San chọc phải Khương mẫu, Khương Tự Minh sẽ phạt nàng ngồi trên ngựa.
Đối với Khương San, một người từ nhỏ đã có cuộc sống xa hoa khiến các tiểu thư công tử thế gia vô cùng ghen tị mà nói, đây tuyệt đối là hình phạt rất mất mặt, cũng là hình phạt có hiệu quả nhất.
Lâm Tịch thấy giả vờ cũng gần đủ rồi, lại hỏi: "Đại tẩu, ta hỏi tẩu, người cần ta đi gặp là ai?"
Diêm thị nói: "Là Đại Hoàng tôn." Nói xong lời này, Diêm thị trông thấy dáng vẻ tiểu cô giống như bị sét đánh, lập tức khó hiểu nói: "Sao vậy? Giữa muội và hắn ta có khúc mắc? Ta nói cho muội biết nha, mặc kệ có bao nhiêu khúc mắc, tại nhà chúng ta không cho làm càn, chờ hắn ta rời đi tròng bao tải lên đánh hôn mê, vừa trút giận vừa đã nghiền."
Lâm Tịch mắt trợn trắng, biết ngay!
"Có phải Đại Hoàng tôn có một nốt ruồi đen bên khóe miệng?"
"Đúng vậy!" Diêm thị vô ý thức gật đầu, sau đó mới hỏi lại: "Ơ? Làm sao muội biết được?"
"Đại tẩu, ta vừa rồi mơ thấy ác mộng, chính là mơ thấy hắn ta. Ta mơ thấy bệ hạ nói với các vị Vương gia, nói rằng người nào lấy được Khương gia quân trong tay Khương gia, liền để người đó làm Thái tử. Còn nói, năm đó hai nhà chúng ta có hôn ước, có thể ra tay từ chỗ này."
Diêm thị nghe Lâm Tịch nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tố Mai, người nào không có việc gì lại đi nói với tiểu thư những chuyện loạn thất bát tao này?"
Vẻ mặt Tố Mai kinh ngạc, nô tỳ cũng nghe thấy lần đầu ạ!
"Đại tẩu, tẩu có thể nghe ta nói hết được không!"
Diêm thị liền vội vàng gật đầu, bày tỏ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn lắng nghe, không ngắt lời nữa.
Thế là Lâm Tịch nhặt một số chuyện xảy ra trong cốt truyện có thể nói với Diêm thị, cuối cùng lại bổ sung: "Trong mơ chính là Tố Mai đến gọi ta, ta liền đi gặp khách. Sau đó tên khốn kiếp tên là Diêu Lăng Dực kia gửi thiệp cho nhà chúng ta. Lúc ấy hình như là Phỉ ca nhi và Quân ca nhi đi cùng ta, trước đó tên khốn kiếp kia lừa hai người bọn họ rời đi, chính mình trở về giả vờ gặp được ta, thừa dịp ta không chú ý muốn đẩy ta xuống nước, tiếp theo tên súc sinh Diêu Văn Trạm kia liền xuất hiện "Cứu ta, " bản thân hắn lại rơi vào trong nước."
Chuyện nằm mơ này, thật sự là có chút không thể tưởng tượng, Diêm thị không có khả năng tin hoàn toàn, Lâm Tịch chỉ hi vọng nàng ta nhớ chuyện này trong lòng, nàng cảm thấy những chuyện này liên lụy quá sâu, chỉ dựa vào sức một mình nàng chắc chắn là không được. Hơn nữa phải làm Hoàng hậu đấy, mặc kệ làm Hoàng hậu người nào, đều nhất định phải cẩn thận tính toán, tuyệt đối không thể lại giẫm lên vết xe đổ.
Tính khí Diêm thị quả thực nóng nảy một chút, nhưng cũng không phải ngu xuẩn.
Một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi như Lục Lục, nếu như không ai nói với nàng, làm sao lại biết những chuyện này? Hơn nữa nàng nói những chuyện trong ác mộng kia cũng thực sự quá chân thực, chẳng phải người bình thường nằm mơ thường nói nhăng nói cuội rất hiếm khi mơ liên tục sao? Cho dù là có, cũng sẽ không tràn ngập âm mưu tính toán như vậy, cảm thấy ngay cả lão Lục và Phỉ ca nhi bọn họ lén lút xem những cuốn sách đầy những tranh vẽ kia cũng không có đặc sắc như vậy được không nào?
Lại nói, bình thường tiểu cô nhà mình cũng không phải là một người thích nói chuyện quỷ thần.
Nàng ta cảm thấy giữa Hoàng tôn và Lục Lục, vẫn có thể tin tiểu cô nhà mình một chút.
Giờ phút này, nếu như Lâm Tịch biết suy nghĩ của nàng ta, sợ rằng sẽ cười ra tiếng.
Ngài người này bênh người thân không cần đạo lý cũng quá rõ ràng đi, một người chân thật, hơn nữa còn là Hoàng tôn, một người khác chẳng qua chỉ nói chuyện mình mơ thấy ác mộng, cả hai căn bản không có khả năng so sánh có được hay không?
Diêm thị mặc dù nói là Đại tẩu của Khương San, nhưng quan hệ của hai người lại càng giống mẫu nữ.
Thân thể Khương mẫu vẫn luôn không được tốt, Khương San cũng không dám làm phiền bà ấy, có chuyện gì đều là Diêm thị giúp đỡ xử lý.
Cũng không phải nói quan hệ với các tẩu tử khác không tốt, trên thực tế, cả nhà này vô cùng yêu thương Khương San.
Diêm thị là con dâu trưởng, quản lý việc bếp núc nhiều năm, ngày thường những chuyện vụn vặt của Khương San đều do Diêm thị xử lý, hai người tự nhiên thân thiết hơn. Nói chuyện cũng tùy tiện hơn.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Tịch nói những chuyện này với Diêm thị trước
Tìm người dễ dàng tin tưởng mình nhất làm đồng minh, lôi kéo thuyết phục. Nếu không nàng nói chuyện trong mơ này với Khương mẫu hoặc là Khương Tự Minh bọn họ, chỉ sợ họ sẽ xem như lời của trẻ con, cười một tiếng cho qua.
Bên người Khương San có bốn đại nha hoàn, phụ trách sinh hoạt thường ngày của nàng. Tố Mai chính là một trong số họ.
Khương San rất sợ đi tới chỗ nào đều có một đám người cuồn cuộn đi theo, vì vậy mãnh liệt yêu cầu ngày thường chỉ dùng bốn nha đầu này, những người còn lại kia chỉ cần tại thời điểm cần thiết có thể tùy thời xuất hiện là được.
Diêm thị hô một tiếng, bốn nha đầu nối đuôi nhau mà vào, giúp Lâm Tịch trang điểm xong, sau đó Diêm thị mang người đến phòng khách.
Đợi đến khi Lâm Tịch đến, Diêu Lăng Dực đã chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nam đinh Khương gia vừa thấy Lâm Tịch đi vào, phần phật mau chóng vây quanh nàng, vây nàng vào bên trong, người này nói, đôi mắt có chút đỏ, có phải là ngủ không ngon? Người kia nói, tại sao nhìn sắc mặt không tốt vậy?
Một đám mồm năm miệng mười.
Bị xem nhẹ Hoàng tôn:(︶︿︶)
Đợi đến khi Lâm Tịch thản nhiên hành lễ với Diêu Lăng Dực, mọi người mới nhớ tới nơi này còn đứng một đống gọi là "Hoàng tôn" gì đó.
Diêu Lăng Dực cố gắng để sắc mặt của mình nhìn tốt một chút, cố gắng để cho mình nhìn không hề giống vương tôn quý tộc, mà là một ca ca nhà bên thân thiết: "Thiệp mời đã đưa đến, trong cung Dực còn có việc phải làm, liền cáo từ trước."
Đám người làm bộ giữ lại, sau đó cùng nhau tiễn ra ngoài.
Diêu Lăng Dực cố gắng để bước chân chậm lại, muốn chờ Khương San ra ngoài tăng thêm một chút ấn tượng. Dù sao ngày mai tuy nói là yến hội nhà mình, nhưng hầu hết các công tử tiểu thư có thân phận trong kinh thành đều sẽ trình diện, chưa chắc có cơ hội chúng tinh phủng nguyệt* như hôm nay.
*đại loại mà một đám ngôi sao tôn lên mặt trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn quý kính trọng.
Tất nhiên, người nhà họ Khương thật lòng không coi hắn ta là mặt trăng.
Chỉ nghe thấy ai đó trong đám người nói: "Lục Lục trở về đi, đưa tới cửa là được rồi, coi chừng gió thổi đau đầu. Vài người chúng ta đưa Đại Hoàng tôn là được rồi."
Mẹ nó.. Nàng còn quý giá hơn ta?
Biểu tình trên mặt Diêu Lăng Dực có chút rạn nứt.
Biết thất tiên nữ Khương gia sẽ không ra ngoài tiễn mình, lại thêm trong lòng Diêu Lăng Dực cũng có chút không vui, thế là tăng tốc bước đi ra ngoài.
Đợi đến khi lên xe ngựa, đám phụ tá bên người giả trang làm tùy tùng lại mang vẻ mặt vui mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.