Đau lòng?
Nhìn sắc mặt Lục Na thay đổi liên tục, Lâm Tịch ra vẻ quan tâm: "Lục Na, sao sắc mặt cậu không tốt như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Là trong lòng không thoải mái đi.
Không thoải mái là được rồi, chỉ có người chết mới thoải mái.
Lục Na nhìn vẻ mặt lo lắng của Lê Tiểu Huân, lại càng cảm thấy cô hư tình giả ý.
Có gì đặc biệt hơn người? A Đóa nói không đến một tháng, những con trùng đáng sợ kia sẽ hấp thu dương khí của cô hầu như không còn, Lê Tiểu Huân vĩnh viễn chỉ có thể bị vây ở trong căn phòng này cho đến khi hồn phi phách tán.
Chờ cho đến lúc đó, nhìn cô còn đắc ý cho ai nhìn?
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Lục Na cân bằng hơn rất nhiều.
Thế gian có bao nhiêu người đều là như thế này, mượn sự thống khổ của người khác đến thể hiện hạnh phúc vui vẻ của mình?
Ngày hôm sau, Lâm Tịch tỉnh lại sớm, số tiền cô vất vả tích trữ lại bị tiêu xài không còn trong chớp mắt.
Chẳng phải bọn họ đã nói chỉ cần ta chạy nhanh, nghèo khó sẽ không đuổi kịp ta sao?
Lâm Tịch đang chuẩn bị đi ra ngoài, trắng trợn mua nguyên vật liệu tiếp tục sự nghiệp mỹ dung, cửa lại bị đẩy ra, A Đóa dùng một loại tư thế rất quái dị đi đến.
May mắn là ban ngày, nếu không chắc chắn Lâm Tịch sẽ bị bộ dạng quái dị của A Đóa làm giật mình, chỉ thấy hai cánh tay A Đóa giống như bị đánh gãy mềm nhũn rũ xuống hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441047/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.