Lâm Tịch từ từ mở mắt, phát hiện mình nằm trên một cái giường trúc, giường trúc này sáng bóng, nhìn vậy mà cực kỳ giống mặc ngọc, hiển nhiên là sản vật phi thường lâu đời.
Coi như cây trúc lại có linh tính cũng sẽ không nhìn thấy mình ngất đi liền tự động biến thân thành giường, cho nên chắc chắn cô không còn trong rừng trúc kia.
Lâm Tịch mặt không thay đổi, điều động ngũ thức đi thăm dò, đây là một tòa nhà bằng trúc, treo đầy các vật ly kỳ cổ quái, có cái thoạt nhìn như là xương thú, có cái giống như là đầu thú, trong không khí có một mùi hương kỳ quái, khiến người ta cảm thấy tinh thần yên bình.
Tinh thần lực cũng chưa phát hiện tà ma chi vật gì đó, nhưng Lâm Tịch vẫn không dám khinh thường, dù sao, dưới mí mắt cô Lục Na đã hạ thi trùng ly hồn cho cô để người ta thi trùng.
Trên thế giới này còn có rất nhiều lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc, có nhiều thứ cô chưa từng chạm tới, Lâm Tịch dặn dò chính mình, tuyệt đối không thể khinh thường.
Đương nhiên, chuyện bị ngất sau khi hấp thu tinh hoa của mặt trăng không nằm trong phạm vi tính toán của cô.
"Cô đã tỉnh." Một giọng nam vô cùng già nua dùng tiếng phổ thông cứng nhắc nói với cô.
Lâm Tịch giật mình!
Có người ở gần cô, nhưng ngũ thức và tinh thần lực của Lâm Tịch đều chưa từng cảm giác được sự tồn tại của người kia!
Lâm Tịch quay đầu trông thấy cách chỗ mình không xa, một người đàn ông có bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441043/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.