Sáng ngày hôm sau, ánh nắng xuyên thấu qua màn cửa sổ rải vào trong phòng, xua tan mây mù trong phòng. Không biết là nhà ai treo mấy cái lồng chim lên hai cây hợp hoan, tiếng chim ríu rít líu lo, cực kỳ êm tai.
Giống như hôm qua thật sự chỉ là một cơn ác mộng, lại phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lâm Tịch duỗi người một cái, không ngừng dụi mắt, ngáp một cái thật dài, dáng vẻ mệt mỏi chịu không nổi phiền phức.
Lục Na đi tới ân cần hỏi han: "Hôm qua cậu thế nào? Vẫn luôn la hét mơ thấy ác mộng, hiện giờ cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Kỹ thuật diễn không tệ nha, hôm qua lão tử làm sao, trong lòng ngươi không biết sao?
Lâm Tịch tức giận nói: "Còn nói sao, tớ sắp bị hù chết, tớ nhìn thấy một người ngốc thất thần đứng tại đầu giường cúi đầu nhìn tớ, cậu nói có dọa người không?"
"Cậu suy nghĩ nhiều, nghe người xưa nói, lúc ngủ đặt tay ở trên ngực thì sẽ dễ dàng mơ thấy ác mộng." Rõ ràng Lục Na nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lâm Tịch tiếp lời nói: "Ôi, cậu nói kiểu này, tớ còn thực sự nhớ tới bà ngoại tớ từng nói, có người đố kỵ ghen tị với người khác thì sẽ hạ trấn vật cho người ta. Lục Na cậu nói xem, sẽ có người ngu xuẩn đáng giết ngàn đao muốn chết cả nhà hại tớ hay không?"
Nghe Lâm Tịch kiểu nói này, mặt Lục Na lúc xanh lúc trắng: "Không thể nào, con người cậu tốt như vậy, làm sao.. Tại sao có thể có người hại cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441040/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.