Chương trước
Chương sau
Trái tim Lâm Tịch chùng xuống.
Sói chỉ lộ ra phần bụng mềm mại của mình khi nó đang bày tỏ thần phục hoặc là chơi đùa vui vẻ.
Hiển nhiên hai loại tình huống trên đối với sói đen Thụ đều không phải.
Sức chiến đấu của sói chỉ xếp vào hàng cuối cùng trong bảng xếp hạng mãnh thú, đó là nhờ bọn chúng chiến đấu theo nhóm, nhưng nói cao ngạo bướng bỉnh, thật đúng là bỏ sói thì không có người nào.
Cho nên hiện tại dáng vẻ của Thụ, Lâm Tịch cảm thấy nhất định là bị thương không nhẹ.
Không thể trách Lâm Tịch buông lỏng cảnh giác, dù sao xem như cô là rađa, cũng là rađa bằng sức người, lão hổ còn có lúc ngủ gật. Mọi người đang vui vẻ ăn cơm đấy, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy?
Gấu ngựa hay còn gọi là gấu người, con hàng này có hai kỹ năng trâu bò nhất chính là "Va chạm dã man" và "Như Lai Thần Chưởng," với chiều dài cơ thể hơn 2 mét cộng thêm thể trọng hơn 400 kg, nó xông vào đàn sói như vào chỗ không người.
Con hàng này dính đầy dầu thông trên người, lại lặn lộn trong bùn nhão, toàn thân giống như khoác một tầng áo giáp, một chút công kích kia của sói chẳng khác nào gãi ngứa, ngược lại là bị nó dồn sức đụng quay cuồng, đả thương mấy con.
Lâm Tịch gầm rú một tiếng, toát ra uy áp Lang Vương, gấu ngựa giận dữ, lại dám trực tiếp khiêu khích lão gấu ta? Quả thực là chán sống rồi.
Nó "Ngao ngao" một tiếng, toàn thân lắc một cái, thịt mỡ cả người đều run rẩy mấy cái, bộ lông màu đen cộng thêm một tầng phòng hộ của dầu thông, dưới ánh mặt trời như từng chiếc kim châm, nó chạy băng băng về phía Lâm Tịch.
Lâm Tịch đã sớm cùng chúng sói câu thông trong đầu rồi, mặc dù đàn sói lo lắng, nhưng dù sao trên đường đi Vương đã sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, lòng tin của bọn chúng đối với Vương lớn hơn sự công nhận thực lực của con gấu ngựa kia, cho nên đều ngoan ngoãn nghe lời đi tới khu vực an toàn.
Hiện giờ có một khoảng đất trống ở giữa, đàn sói tụ tập bên người Thụ, tất cả đều lo lắng nhìn Vương của bọn chúng.
Lâm Tịch đợi đến khi gấu ngựa vọt tới trước mặt, mới không vội không hoảng hốt lắc mình một cái tránh ra, quay đầu khiêu khích gào lên một tiếng, dẫn con gấu tới chỗ xa hơn.
Lâm Tịch thật sự là lo lắng, ngộ nhỡ con hàng này nổi điên liều mạng, đụng đàn sói chết mười mấy hai mươi con, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đánh giá nhiệm vụ của cô, cho nên mới dẫn gấu đi xa.
Đàn sói thấy cô như thế càng thêm lo lắng, Vương của bọn chúng, coi như gặp báo sư tử, cho tới bây giờ đều là trực tiếp xông lên, chưa từng né tránh, hiện tại đối mặt con gấu đáng chết này, đã tránh né lần thứ hai.
Vương, có phải cũng không có nắm chắc sẽ thắng?
Ngao nhẹ nhàng liếm cái mũi U, thân mật cắn xé lông trên cằm U, dáng vẻ lưu luyến chia tay. Nó muốn ở bên người Vương lược trận, ngộ nhỡ thời điểm mấu chốt có thể giúp một tay?
U hiểu được tình cảm của Ngao đối với Lang Vương, lúc trước nó bị bẫy thú kẹp chân trước, khi đang chuẩn bị gặm, Thác xuất hiện.
Ai cũng hiểu, một con sói tàn phế chân trước sẽ sống rất biệt khuất, vĩnh viễn sẽ không thể chiến đấu ở vị trí phía trước, chỉ có thể nhặt cơm thừa rượu cặn kéo dài hơi tàn, đây đối với một con sói kiêu ngạo mà nói, có đôi khi so chết còn thống khổ hơn.
Nó rất hiểu hành động của Ngao, cho nên U dùng đầu nhẹ nhàng cản Ngao lại, con ngươi màu vàng thâm tình chăm chú nhìn Ngao: Đi đi, ngươi chết, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình!
Ngao liếc mắt nhìn chằm chằm bạn lữ của mình, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Lâm Tịch bên này đã không biết lần thứ mấy hóa giải thế công của gấu ngựa.
Trong mắt của thế nhân, những động vật họ gấu thường cho người ta cảm giác đều là tương đối vụng về mà ngây thơ chân thành, chẳng hạn như quốc bảo của chúng ta. Nhưng gấu ngựa vận tốc nhanh nhất có thể đạt tới 55 km trở lên, hơn nữa vô cùng chịu đựng, thậm chí khứu giác nó càng nhạy bén hơn cả sói. Tồi tệ nhất là con hàng này thế mà còn là mặc trang bị đến.
Lâm Tịch âm thầm cười khổ, đây có được tính là Boss nhỏ phó bản hay không?
Vẫn luôn tránh né, cũng không phải là Lâm Tịch thật sợ con gấu ngựa khí thế hung tàn này.
Mặc dù cô biết các phương diện thể lực, tốc độ, trọng lượng cô đều ở thế yếu, nhưng gấu ngựa có một nhược điểm chính là rất dễ dàng bị chọc giận, trong cơn giận dữ nó sẽ liều mạng, chỉ có một tia lý trí mất đi.
Như vậy Lâm Tịch tương đối dễ dàng đắc thủ, đây cũng là nguyên nhân Lâm Tịch dẫn nó đi xa xa.
Đến khi Ngao lặng lẽ tới gần chiến trường, thấy một màn khiến người ta hoa mắt chóng mặt này.
Chỉ thấy Vương, người khiến gấu ngựa choáng váng hồi lâu vậy mà vồ lấy nó, không tránh mà tiến tới, nhanh như tia chớp trực tiếp phóng tới gấu ngựa.
Thấy một màn này Ngao kinh hồn táng đảm, tên ngu xuẩn này là Vương của ta, người cứ trực tiếp đụng vào như vậy?
Nào biết Vương cũng không cùng gấu ngựa đụng nhau, mà sắp đến gần đó phi thân vọt lên.
Nó chỉ thấy lúc Vương phi thân lên nhào về phía trước một chút, sau đó vượt qua gấu ngựa, nhanh nhẹn rơi xuống đất.
Ngao có chút hoang mang, đây là Vương đang dùng gấu ngựa luyện tập nhảy vượt rào trăm mét sao?
Gấu ngựa điên cuồng gào một tiếng, thế mà lao đến chỗ nó.
Ngao giật nảy mình theo bản năng co rúm người lại, đang muốn né tránh, đột nhiên nghĩ tới bản thân nằm phía sau một khối đá. Mà gấu ngựa thế tới không giảm, vậy mà giống như không nhìn thấy khối đá lớn này.
Mẹ nó, người anh em này vô địch, cho rằng mình đao thương bất nhập sao?
Đây là tiết tấu muốn dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn!
Chỉ nghe "Đùng" một tiếng trầm vang lên, gấu ngựa thế mà thật sự đụng vào. Lần này đâm rất mạnh, Ngao có loại ảo giác tảng đá cũng đã bị đụng nát.
Gấu ngựa tức giận gào thét, lảo đảo đứng lên lại vọt tới chỗ đất trống không có vật gì.
Hiện tại Ngao đã hiểu rõ trong nháy mắt Vương vọt lên đó rốt cuộc là làm cái gì.
Hai hốc mắt gấu ngựa máu me đầm đìa, con mắt vậy mà không cánh mà bay.
Lão Đại muốn chơi thủy tinh cầu?
Dưới sự trợ giúp của Lang Vương Thác, hiện giờ tên gấu ngựa này danh xứng với thực "Gấu mù."
Mà Lâm Tịch chờ chính là giờ khắc này, dao găm khát máu trong ba lô xuất hiện trong nháy mắt, tấn công vào chiếc bụng mềm mại của con gấu ngựa dùng dầu thông trang bị toàn thân kia, một tiếng "Phốc", máu tươi tung toé, sau khi gấu ngựa bị dao găm sắc bén mở ngực mổ bụng vẫn đi ra ngoài 3, 4 mét mới "Phịch phịch" một tiếng ngã xuống trên mặt đất, nội tạng văng khắp nơi, tình cảnh cực kỳ thê thảm!
Sau khi Lâm Tịch giải quyết gấu ngựa cũng không có để ý thi thể trên mặt đất, mà nhanh chóng chạy đến chỗ sói đen Thụ xem tình huống của nó.
Sói đen Thụ đã là hít vào nhiều thở ra ít, rõ ràng là không xong rồi.
Hai con sói non đùa giỡn cách bầy khá xa, đúng lúc con gấu ngựa này ngủ đông thức tỉnh đang cần thức ăn gấp, trông thấy hai con sói non, vì vậy nó tùy tiện ra tay với chúng mà không thèm để ý còn có đàn sói ở gần đó.
Đối mặt với một kẻ to lớn chưa từng thấy bao giờ, một con sói con nhanh nhẹn chạy trốn, mà con còn lại thì bị dọa ngốc tại chỗ.
Sói đen Thụ vừa vặn cách chúng nó tương đối gần, cứu oắt con, lại đưa chính mình đến dưới móng vuốt to lớn của gấu ngựa.
Lâm Tịch biết hiện tại coi như có bệnh viện được trang bị đầy đủ cũng vô dụng, ngoại trừ thần tiên không có người nào có thể cứu được mạng sói đen Thụ, vì vậy câu thông sói đen Thụ đang thoi thóp: Ta đã báo thù cho ngươi, Thụ, ngươi còn có tâm nguyện gì?
Thụ lưu luyến không rời nhìn thoáng qua bạn lữ của mình: Đi theo vương, là lựa chọn sáng suốt nhất trong đời này của ta, sau này, sáu người bọn họ, cần nhờ Vương bảo hộ.
Lâm Tịch gật đầu: Được, ngươi an tâm đi đi.
Yêu cầu cuối cùng của sói đen Thụ, là mang theo linh hồn của nó.
Vương, lựa chọn của ngươi là đúng, nhất định hãy dẫn dắt tộc đàn chúng ta đến nơi xinh đẹp nhất kia. Dù ta táng thân ở đây, nhưng hãy cho hồn phách của ta đi theo, Thụ sẽ theo các người, một đường hướng bắc, cho đến khi tới điểm cuối cùng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.