Chương trước
Chương sau
Sau khi chờ gần nửa giờ, Donkey mới thở hồng hộc thu công.
Anh ta tràn ngập áy náy, cả người nhìn như rất mệt mỏi, nhưng trong mắt lại chứa đầy năng lượng.
"Tôi nói bí mật, là thứ này, bây giờ anh đã hiểu chưa?"
Donkey thử nắm đấm một chút, dường như tràn ngập lực lượng, anh ta yên lặng gật đầu, ánh mắt dịu dàng như nhìn người yêu lướt qua cánh tay.
Lâm Tịch nhìn anh ta cảm thấy nổi một trận da gà, con hàng này lại là tên tự luyến cuồng? Trách không được một bó tuổi ngay cả lão bà cũng không tìm.
Donkey: Không phải như thế.
"Anh cảm thấy, anh cần bao nhiêu thứ này mới có thể vọt tới cấp 4?" Lâm Tịch hỏi.
Donkey suy tư một chút: "Ít nhất 10 cái. Thôi thể thuật thứ này, càng lên cao càng khó, lần trước sở dĩ từ cấp 2 lên cấp 3 dễ dàng như vậy, là bởi vì tôi đã mắc kẹt tại cấp 2 nhiều năm rồi, chỉ thiếu một cơ hội, mà chủ thượng cho thịt chứa năng lượng thuần túy, đúng lúc là cơ hội kia."
Donkey giải thích.
Thật ra không cần anh ta nói, Lâm Tịch cũng hiểu rõ.
Cũng gần giống như bạn học của cô chơi game, khi còn cấp 1 chỉ cần giết một con quái liền thăng cấp, nhưng mà cấp bậc càng cao, kinh nghiệm yêu cầu sẽ tăng lên theo tình huống, đến cuối cùng sẽ đạt tới một con số khiến người ta kinh khủng.
Lâm Tịch lại hỏi: "Vậy cần bao nhiêu thời gian?"
Đây cũng là một nhân tố, không có chuyện gì làm một lần là xong. Tăng tốc chỉ vì thứ trước mắt, rất có thể sẽ dục tốc bất đạt, thậm chí sẽ có hiệu quả ngược lại, chẳng hạn như tẩu hỏa nhập ma linh tinh gì đó thường hay nhắc đến trong tiểu thuyết võ hiệp.
"Nhanh nhất cũng khoảng chừng nửa năm."
Nửa năm sao?
Lâm Tịch suy nghĩ một chút: "Sau một tháng, nếu tôi đến trụ sở gì đó báo danh. Trước khi đi tôi sẽ đưa đủ số lượng thịt khô mà anh cần, trước lúc này, anh phải giúp tôi bán thịt khô với số lượng lớn, có vấn đề gì không?"
Donkey hiểu rõ Bella có ý tứ là hỏi anh ta có thể bị nguy hiểm hay không, thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đây vĩnh viễn là chân lý không thể bàn cãi. Ngay cả lúc trước, khi anh ta không biết nội tình của Bella, chẳng phải cũng động ý định sai lệch sao.
"Loại thịt khô màu trắng kia thì không có vấn đề, mặc dù năng lượng bên trong rất thuần túy, nhưng mà thật sự quá ít. Viên sinh mệnh cao cấp hoặc là thuốc dinh dưỡng đặc biệt đều có thể đạt tới hiệu quả này, người ta không cần thiết bí quá hóa liều. Nhưng nếu là loại màu nâu đỏ kia thì tôi cũng không dám chắc."
Donkey ăn ngay nói thật.
Vừa rồi anh ta chỉ ăn một miếng thịt khô màu nâu đỏ, anh ta đã gần như không có cách nào khống chế được nguồn năng lượng đang dâng trào trong đó, chỉ có một cảm giác giống như muốn phá thể mà ra.
Không ai có thể biết Donkey đã mừng như điên!
Lúc anh ta nhìn thấy trên tay Bella còn vài miếng như vậy, trên cơ bản đã chắc chắn, thôi thể thuật cấp 4 của anh ta có hi vọng!
Nhưng thứ này thực sự quá kinh thế hãi tục, trong một miếng thịt khô nho nhỏ này lại ẩn chứa năng lượng thuần túy mà nồng đậm như thế, giống như được tinh luyện bằng phương pháp tân tiến nhất, ngoại trừ có một chút bùng nổ thì không có bất kỳ tác dụng phụ gì. Nhưng hiệu quả của nó, chắc chắn phải cao hơn loại thuốc tốt nhất.
Mặc dù Donkey chưa từng ăn viên sinh mệnh cao cấp nhất, nhưng anh ta đã từng nghe nói về nó, thứ đó hiệu quả nhất là khi ăn vài bình đầu tiên, sau đó tiếp tục dùng sẽ có tình trạng kháng dược giống các loại thuốc khác.
Một khi dùng lượng quá lớn, cơ thể sẽ thích ứng loại năng lượng đưa tới cửa này, từ đó mất khả năng cảm ứng với năng lượng bên ngoài, đây mới là điều khiến người ta phiền phức nhất, cho nên người có tư chất tốt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bình thường cũng sẽ không dễ dàng dùng viên sinh mệnh hoặc là thuốc dinh dưỡng cao cấp chân chính, tất cả bọn họ đều sẽ để lại cơ hội cuối cùng này vào lúc không còn hi vọng thăng cấp, bởi vì căn bản sau khi dùng thuốc lên cấp, bọn họ lại muốn tiếp tục tiến cấp, vậy cũng chỉ có thể chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Nhưng loại thịt khô màu trắng mà Bella cho anh ta kia, cả hai loại tình huống trên đều sẽ không xuất hiện, anh ta đã từng lo lắng, sự thật chứng minh là do anh ta quá lo lắng.
Nếu thịt khô màu nâu đỏ cũng như thế này, như vậy trên cơ bản trong vòng nửa năm lên tới cấp 4 là không có vấn đề.
Lúc Lâm Tịch đưa tất cả thịt khô trong tay cho Donkey, Donkey vậy mà quỳ xuống với cô.
Đây không phải lễ nghi Tinh Tế, đây chỉ là một loại hành động cảm tạ thành kính nhất của một người đàn ông không cách nào báo đáp.
Lâm Tịch không có nhận lễ của anh ta, nghiêng người sang một bên nâng anh ta lên.
Donkey bị cô xách lên giống như con gà, khí lực quá lớn khiến anh ta líu lưỡi không thôi, chẳng qua ngẫm lại người ta tùy tiện lấy ra những thứ thịt khô kia, cũng lập tức bình thường trở lại.
"Anh không cần như thế, chúng ta chỉ là hợp tác mà thôi. Anh chỉ cần nhớ kỹ những gì đã hứa với tôi, vĩnh viễn không bao giờ phản bội tôi là được rồi. Nhanh chóng lên tới cấp 4, đi quân đội đi. Tiền thịt khô, nhớ phải tự mình lưu lại một phần, tôi hi vọng anh có thể tự phát triển ra thế lực của mình, như thế có lẽ một ngày nào đó anh sẽ giúp được tôi."
Lâm Tịch mang theo Jerry trở về rừng rậm Konjac.
Cho đến khi hai người nằm trên tấm nệm cắm trại dã ngoại híp mắt tắm nắng, Lâm Tịch mới coi như hoàn toàn yên lòng.
Cô đã dặn dò Donkey nhất định phải theo dõi người làm kiểm tra cho Jerry, khi cần thiết thà rằng diệt khẩu cũng nhất quyết không thể để tin tức lộ ra ngoài.
Trong thời gian còn lại, Lâm Tịch hoàn toàn đình chỉ luyện công, bắt đầu chế tác thịt khô không biết ngày đêm.
Cô luộc hạt Tinh Khư trùng trong nước muối, sau đó phơi nắng, sau khi xử lý bằng nước muối sẽ bảo quản được lâu. Bằng cách này tương lai cô và Jerry tách ra, cậu bé cũng sẽ không đến nổi không có đồ bồi bổ. Vốn cô còn nghĩ đợi cô kiếm lời được nhiều Tinh tệ, trực tiếp cho Jerry ăn viên sinh mệnh tốt nhất. Nghe Donkey giới thiệu, vẫn là thôi đi, cô cảm thấy tôm lì lợm càng đáng tin cậy hơn.
Mà những loại thịt bình thường kia, dĩ nhiên đưa cho Donkey đi bán lấy Tinh tệ, cùng với số tiền tiết kiệm trên Tinh thẻ của mình càng ngày càng nhiều, Lâm Tịch phát hiện đây thật sự là cuộc mua bán một vốn bốn lời rất tốt.
Tỷ lệ sinh sản của đám tôm lì lợm cũng rất cao, dù sao giết không hết.
Hiện tại Tinh Khư trùng trông thấy Lâm Tịch có hai loại phản ứng, nhạy cảm có thể cảm giác được sát khí, trông thấy cô liền bò ra xa, không nhạy cảm cảm ứng được trên người cô dường như có hơi thở của đồng loại, lập tức vô cùng sùng bái, hai móng giơ cao không ngừng ma sát. Thậm chí có con còn bò đến trên đùi cô.
Nhưng từ khi ở trong rừng được một đoạn thời gian dài, cũng quen thuộc tập tính của đám Tinh Khư trùng, Lâm Tịch phát hiện một bí mật.
Từ khi phát hiện được bí mật này, sau đó mặt Lâm Tịch đen giống như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi vang lên "Rắc, rắc."
A Lê tên đầu kia heo, vậy mà lừa gạt cô dùng phân của đám tôm lì lợm bôi lên người!
Có một ngày, lúc cô ra ngoài đưa hàng cho Donkey, trong lúc vô tình phát hiện, mấy con tôm lì lợm đang vểnh bộ phận nào đó lên ở chỗ đó, sau đó một mùi "Xông người muốn say" lập tức truyền ra, trên mặt đất dĩ nhiên cũng có thêm mấy đống nhang muỗi.
Mụ nội nó!
Thù này kết lớn, trứng thối cô chờ đó cho lão tử!
A Lê ở trong nhà thuyền hắt hơi ba cái, khuôn mặt to tròn đen sì nặn ra một nụ cười: "Lâu như vậy không thể liên lạc, chắc chắn Tiểu Tịch Tịch nhớ mình muốn chết rồi."
Lâm Tịch: Ờ, lão tử là muốn cô chết.
Lúc trở về Lâm Tịch thử không bôi nước sơn nhìn xem, kết quả phát hiện một sự thật khiến người ta vô cùng bi phẫn!
Bây giờ cô vậy mà không cần bôi phân cũng có thể an toàn thông qua.
Lâm Tịch ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, vì cái quái gì cô phải bôi đi bôi lại đống phân ghê tởm của đám Tinh Khư trùng này lên người mình?
A Lê, đại gia nhà cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.