Đợi đến khi "Thịt khô" trong bụng Jerry không còn giày vò, Lâm Tịch lại cầm một con nữa, đột nhiên phát hiện, ở lưng trên Tinh Khư trùng, có một thứ gì đó màu nâu đỏ giống như "Hạt" của tôm lì lợm. Lâm Tịch lột nó ra, nếm thử, phát hiện hầu như tất cả linh khí của Tinh Khư trùng đều chứa bên trong thứ màu nâu đỏ này. Thịt còn dư lại chỉ có hương vị rất ngon mà thôi. Đột nhiên Lâm Tịch biết cách làm sao kiếm được Tinh tệ mà không mang lại phiền phức cho mình, như vậy vấn đề mới lại tới. Tại Tinh Tế tất cả tiêu phí đều được tính bằng cách cà thẻ, mặc dù Tinh tệ là tiền tệ lưu thông, nhưng lại không phải là vật thật. Mà bây giờ, cô và Jerry lại không có hộ khẩu? Một lần nữa Lâm Tịch cảm thấy Mary không có ý tốt đối với bọn họ. Chỉ cần làm thẻ cư dân Tinh Tế, loại người không có nguồn kinh tế giống bọn họ có thể đi xin cứu tế từ chính phủ Liên Bang -- mỗi tháng 20 bình sinh mệnh. Mà keo kiệt đến mức một khối thịt Tinh thú cũng không chịu mua cho Jerry, não Mary rút gân mới từ bỏ khoản cứu tế kia, phần cứu tế của hai người, cộng lại đều cao hơn tiền lương của Lâm Tịch. Bây giờ Lâm Tịch mới phát hiện, nhìn cốt truyện giống như đơn giản, lại là một đoàn chỉ rối, cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu. Suy nghĩ một chút, Lâm Tịch tiếp tục lấy ra rất nhiều Tinh Khư trùng, dù sao một mét khối không gian đều bị cô nhét đầy những thứ này. Nếu có muối ăn thì tốt rồi, như vậy thịt nấu ra sẽ có mùi vị tốt hơn. Cho dù như vậy, Lâm Tịch cũng có lý do tin tưởng, đây tuyệt đối là món ăn ngon hơn món thịt khô "Ăn ngon muốn chết." Cẩn thận lột thứ màu nâu đỏ ra, lại đặt thịt khô phơi ở dưới ánh nắng mặt trời, trước khi Mary trở về nhất định phải chuẩn bị xong những thứ này. Chân châu chấu cũng là thịt, coi như lột thứ màu nâu đỏ kia ra, phần còn lại vẫn chứa một ít linh khí như cũ, Lâm Tịch suy đoán hẳn là có thể bán được vài Tinh tệ. Bộ phận tinh hoa dĩ nhiên là để cho cô và Jerry hưởng dụng, còn lại nhìn xem có thể bán đi hay không, cô muốn kiếm một ít Tinh tệ, sau đó nghĩ cách đi xét nghiệm thành phần của viên thuốc kia một chút. Hơn nữa, chắc chắn Mary có vấn đề, một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, nữ anh hùng cũng giống như vậy, không có tiền lưng cũng không thẳng nổi. Bây giờ tài chính trong nhà đã bị Mary khống chế hoàn toàn, Lâm Tịch giống như một con lừa chỉ biết không ngừng kéo cối xay. Nói đến con lừa, cũng làm cho Lâm Tịch nhớ tới một người. Ngày hôm sau đi làm như thường lệ. Tới giờ nghỉ trưa, Lâm Tịch lên tiếng chào hỏi một người tên là Donkey trong nhà máy. Thoạt nhìn Donkey là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế anh ta đã hơn một trăm tuổi. Bởi vì anh ta đã từng là một binh sĩ tu luyện thôi thể thuật, vì vậy nhìn rất cường tráng, nên mọi người mới gọi anh ta là con lừa. Chẳng qua khi ở trước mặt mọi người đều gọi anh ta là anh Donkey. Mà nguyên nhân Lâm Tịch tìm anh ta là bởi vì Donkey tương đối có danh tiếng tại trấn nhỏ, quen biết đủ hạng người. Tìm một góc không có người, Lâm Tịch thần bí hề hề lấy một miếng thịt khô màu trắng ra: "Anh Donkey, anh nếm thử thứ này." Donkey duỗi bàn tay thô ráp ra, cầm thịt khô trực tiếp ném vào miệng, bắt đầu nhai nuốt. "Ôi! Ông trời của tôi! Bella, thứ này của cô.. Là cái gì? Thật sự là quá ngon rồi!" Gọi là con lừa quả thật gần như là con lừa, trong nháy mắt Lâm Tịch đã tìm được một lý do khác để gọi cái tên này. Lâm Tịch vội vàng bảo anh ta ngậm miệng: "Không được ầm ĩ, tôi tin tưởng anh mới nói cho anh chuyện này. Hôm trước tôi tìm được trong thùng rác bên cạnh, không biết tại sao lại bị vứt ở chỗ đó. Hôm qua tôi ăn trước hai miếng, thật sự là ăn quá ngon." Donkey bẹp miệng còn đang suy nghĩ, sau đó nhãn châu xoay động, nói với Lâm Tịch: "Nói đi, cô gái của tôi, cô cần tôi giúp cái gì?" Quả nhiên! "Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật, thứ này tôi chỉ có một bao, tôi hi vọng có thể bán nó đi, tôi muốn có tiền tiêu vặt thuộc về mình, nhưng mà tôi không có Tinh thẻ." Donkey bỗng nhiên nhắm mắt lại, cắn chặt răng, giống như đang nhẫn nại cái gì, sau đó đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt kia vậy mà giống như một con Báo muốn nhắm vào người ta. Anh ta nắm lấy cổ tay Lâm Tịch: "Nói cho tôi biết, cô còn có bao nhiêu loại thịt khô này!" Donkey phản ứng nằm trong dự tính của Lâm Tịch, quả nhiên chỉ ăn thịt cũng có hiệu quả! "Còn.. Còn có hơn 20 con." Lâm Tịch co rụt lại nói. "Cho tôi 10 con làm thù lao, tôi làm giúp cô một tấm Tinh thẻ, tôi.. Có thể giúp cô bán hết những thứ thịt khô kia với giá cao, chắc chắn có thể bán được giá cao hơn giá cao nhất mà cô có thể bán, nhưng mà tôi cũng muốn hai miếng thịt làm thù lao." Donkey rất nghiêm túc nói với Lâm Tịch. Lâm Tịch thở dài một hơi, mẹ nó, còn tưởng rằng ngươi muốn cướp trứng gà của ta.. Thịt Tinh Khư trùng chứ, hù chết lão tử. Xem ra Donkey thật đúng là một người không tệ. Đừng tưởng rằng anh ta muốn lấy một nửa thịt khô là công phu sư tử ngoạm, làm Tinh thẻ chính quy cho người không có hộ khẩu, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Một chút thịt khô giải quyết xong hai phiền phức, Lâm Tịch vui vẻ suýt chút nữa nhảy dựng lên. Cô có rất nhiều thịt Tinh thú, chỉ là không thể dễ dàng đồng ý như vậy, nếu không Donkey sẽ nghi ngờ, bởi vì mọi người luôn có thái độ hoài nghi đối với những thứ dễ dàng đạt được. Vì vậy Lâm Tịch lộ vẻ mặt do dự, cúi đầu dùng giày không ngừng đá tới đá lui trên mặt đất, nhìn thần sắc không mấy vui vẻ. Donkey thấy cô như thế, vội vàng giải thích: "Bella, cũng không phải là tôi muốn chiếm tiện nghi của cô, cô phải biết, làm Tinh thẻ có bao nhiêu khó khăn, 10 miếng thịt thù lao, tôi sợ chỉ có thể giữ được một miếng cho mình, số còn lại đều phải dùng để đả thông quan hệ, về phần tiền hoa hồng bán thịt khô, cô tin tưởng tôi, số tiền tự cô đi bán tuyệt đối không nhiều bằng tôi giúp cô." Donkey kích động đến mức dường như bàn tay ngăm đen cũng đang run rẩy. Lâm Tịch có thể đoán được nguyên nhân, nghe nói Donkey đã từng là một binh sĩ tôi thể cấp hai, sau này bị thương trên chiến trường mới cầm một khoản Tinh tệ về cố hương dưỡng lão, so với người bình thường cái gì cũng không biết, khả năng cảm ứng linh khí của anh ta tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Lâm Tịch muốn anh ta nếm thử miễn phí, ban đầu Lâm Tịch muốn bán những thịt khô này cho anh ta, yêu cầu thấp nhất là nhờ anh ta giám định viên thuốc kia. Dĩ nhiên nếu như có thể giúp cô làm một tấm Tinh thẻ, cô cũng có thể đưa tất cả thịt khô cho Donkey. Lâm Tịch biết Mary chắc chắn không phải là mẹ Bella, nhưng mà tâm nguyện của Bella cũng không có đối phó Mary, trước khi không tìm được bằng chứng Mary làm điều ác, Lâm Tịch cảm thấy cô không thể giết Mary. Mỗi sinh mệnh, đều đáng giá tôn trọng, trừ khi chính bọn họ từ bỏ. Lâm Tịch rất vui khi nhìn thấy kết quả như vậy, Lâm Tịch vẫn do dự như cũ: "Tôi.. Tôi muốn cân nhắc một chút, buổi tối tan làm sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn." Donkey thấy Lâm Tịch còn muốn cân nhắc, có hơi không cam tâm, lại muốn thuyết phục cô một chút, tiếng chuông bắt đầu làm việc vang lên, bà chủ Connie béo như viên thịt đúng giờ xuất hiện tại nhà máy, hy vọng hôm nay sẽ có người đến trễ. Lâm Tịch trở lại vị trí của mình, dao găm trong tay tung bay lên xuống. Khi cô trở về không gian, chẳng biết trong thanh kỹ năng của mình có thêm một hạng giải phẫu hay không. Đối với Lâm Tịch mà nói, đây là một buổi chiều rất hài lòng, bởi vì cô đã thành công giải quyết hai chuyện phiền phức trước mắt. Đối với Donkey mà nói, đây quả thật là một buổi chiều giày vò chết người, hiện tại anh ta có chút hối hận, không bằng chỉ cần 2 miếng thịt là được. Chỉ cần lại ăn thêm 2 miếng thịt khô kỳ quái kia, thôi thể thuật Donkey tập luyện nhiều năm cũng không tiến bộ nhất định sẽ đạt tới cấp ba!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]