Chương trước
Chương sau
Tiệc đầy tháng của Bảo Bảo rất hoành tráng, Tần Chính cũng không có làm tại nhà, mà tổ chức tại khách sạn Hỉ Lai Đăng.
Hai người bạn thân "Duy nhất" của Lâm Tịch dĩ nhiên cũng có mặt ở đó.
Lúc Lâm Tịch đưa bọn họ ra ngoài, tại cửa ra vào vậy mà gặp một người phụ nữ đang chặn xe của một người đàn ông chửi ầm lên. Ý tứ đại khái là người đàn ông này ngủ với cô ta, đã đồng ý trả tiền nhưng lại chậm chạp không trả. Người đàn ông rất không kiên nhẫn vứt mười tờ Mao gia gia lấy từ trong túi của mình, mắng người phụ nữ một câu "Đồ đê tiện, lại dây dưa lão tử liền đụng chết mày" sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Người phụ nữ vừa mắng vừa vội vàng cúi đầu nhặt tiền trên mặt đất, lúc nhìn thấy ba đôi giày kiểu nữ xuất hiện, lập tức mắng chửi bằng những lời ô ngôn uế ngữ, lẳng lơ, kỹ nữ, cô ta sẽ xé nát xx nếu người nào dám động vào tiền của mình.
Người phụ nữ miệng đầy những lời ô uế này, rất khó để cho người ta tin tưởng, người ăn mặc tục tằng không chịu nổi này, đã từng là Tiền Dao Dao Tiền Đại tiểu thư vô cùng kiêu ngạo.
Vừa lòng thỏa ý nhét hết tiền vào trong túi xách của mình, lúc này Tiền Dao Dao mới ngẩng đầu nhìn thấy ba người vây xem lập tức ngây ngẩn cả người. Một lát sau mới hồi phục tinh thần lại liền nhào về phía Tiền Lâm Lâm.
Tiền Lâm Lâm không ngờ cô ta vẫn là cái đức hạnh này, mắt thấy móng tay đen mang theo bùn sắp vươn tới trước mặt, Lâm Tịch bay lên đưa một chân đá cô ta lui ra mấy bước.
Tiền Dao Dao không thèm quan tâm hình tượng, ngồi dưới đất kêu khóc, hai chân dang rộng, không thèm quan tâm chút nào đến việc mình có lộ hàng hay không.
Thật ra người cô ta hận nhất vẫn là Lâm Tịch, nhưng mà đã từng ăn thiệt thòi cô ta không dám ra tay với Lâm Tịch, vì vậy mới lựa chọn Tiền Lâm Lâm. Tiền Dao Dao nghĩ đến, ngộ nhỡ làm cô ta bị thương, liệu cô ta cũng sẽ nhiễm bệnh rồi bị Tiền gia đuổi ra ngoài?
"Là do cô và tiện nhân này, hại tôi không còn gì cả!" Khuôn mặt trang điểm đậm của Tiền Dao Dao đã bắt đầu vặn vẹo.
Lâm Tịch mỉm cười với cô ta: "Cô cũng không phải là không có gì nha, ít nhất bây giờ bệnh HIV-Aids sẽ vẫn luôn đi cùng cô, không rời không bỏ."
Đoán chừng nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành, cô cảm thấy phần thưởng lần này cũng rất khá.
Nghe nói Triển Vân Linh gả cho một họa sĩ lãng mạn ở nước Pháp, không phải quá giàu có, nhưng mà cuộc sống cũng không tệ lắm.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là Tư Minh Hạo và Triển Vân Tiêu, hai vị tài xế già này mở ra "Năng lực bẩn thỉu" đã lái xe một đường chạy như điên.
Trong thời gian chữa bệnh ở nước ngoài bọn họ vậy mà thương hại lẫn nhau, ở cùng nhau, không sai, mời lớn mật giả thiết và không giới hạn tưởng tượng, chính là kiểu ở cùng với nhau mà các người suy nghĩ.
Biết được tin tức này Lâm Tịch lập tức cảm thấy trước mặt có một vạn con tôm lì lợm đang gào thét mà qua.
A Lê, tranh thủ xách lão tử về đi, ở lại sẽ phát điên mất.
Lúc Lâm Tịch rời đi, Bảo Bảo nhỏ đã hơn một tuổi, giọng nói mang theo hơi sữa gọi cô là "Chị."
Tư gia đã đổi chủ tịch, dĩ nhiên, Tư gia vẫn là cổ đông như cũ, nhưng mà không vào được top 5. Nghe nói hiện tại Tư Chấn Nam điên cuồng tìm kiếm phương thuốc sinh con, muốn lại bồi dưỡng một người thừa kế ưu tú cá muối xoay người.
Lâm Tịch rất phúc hậu không có nhắc nhở ông ta, xem như xoay người cá muối cũng vẫn là cá muối!
Bây giờ Triển gia đã co đầu rút cổ thành một phân xưởng, nghe nói đã ngừng chu cấp cho Triển Vân Tiêu, vì vậy hiện tại hai người tiêu tiền của một mình Tư Minh Hạo, tiết kiệm ăn uống sống lay lắt qua ngày.
Mà sở dĩ Tiền Dao Dao chật vật vào ngày đầy tháng như vậy, là bởi vì không còn danh hiệu Đại tiểu thư Tiền gia, chẳng mấy chốc cô ta đã bị người ta lừa tiền lừa sắc, cuối cùng người đàn ông kia biết cô ta bị HIV-Aids, dứt khoát quan hệ cùng người khác, lại lừa mất căn phòng trên danh nghĩa của cô ta.
Nếu như nói, kiếm tiền là một loại năng lực, mà dùng tiền là một loại kỹ thuật, Tiền Dao Dao là một người có năng lực rất thấp nhưng kỹ thuật tuyệt đối rất cao siêu, cho nên chẳng mấy chốc cô ta cũng chỉ có thể dựa vào kỹ năng nguyên thủy nhất của phụ nữ để kiếm cơm ăn.
Lúc bắt đầu bởi vì còn nhỏ tuổi tướng mạo lại tốt, còn có thể di chuyển tại một số hội sở cao cấp linh tinh, sau này càng ngày càng sa sút, nghe nói hiện tại đã bắt đầu đứng đường.
"Nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị về nhà, Tiểu Tịch Tịch."
Nghe thấy lời của A Lê, Lâm Tịch nổi da gà một trận, ngẩng đầu nhìn Dịch Dương ngủ gà ngủ gật cách đó không xa, từ khi cô để lộ ra tin tức "Nhiệm vụ đã hoàn thành, rất có thể Tần Minh Nguyệt sẽ trở về trong thời gian gần đây," sau đó ngoại trừ thời gian ngủ hầu như Dịch Dương đều muốn đi theo bên người cô, chỉ vì muốn khi Tần Minh Nguyệt trở về, người đầu tiên nhìn thấy là anh ta.
"Tôi đi đây, Dương Dương. Chăm sóc bọn họ thật tốt nhé!" Lâm Tịch mỉm cười, chờ cảm giác quen thuộc đưa cô về nhà tại xã khu.
Vừa trở lại thuyền nhà, A Lê liền mang bộ mặt nịnh nọt đùng đùng nhảy tới, giống như cô vợ nhỏ: "Ngài trở về rồi!"
Mẹ nó!
A Lê còn có loại thiết lập này?
Thấy ánh mắt ghét bỏ của Lâm Tịch, A Lê vẫn không nổi giận như cũ: "Có phải rất mệt mỏi hay không? Cần xoa bóp sao? Có muốn ngâm chân không?"
Lâm Tịch: →_→
"Vậy ăn gì đó trước, hay là xem đánh giá nhiệm vụ?" A Lê chỉ ngón tay, ngoan đến không tưởng nổi.
Phong cách không đúng, chẳng lẽ là?
"Nói đi, ngươi gây họa gì?" Lâm Tịch hỏi.
"Người ta nào có đâu."
"Bây giờ ngươi có thể giữ yên lặng, nhưng mà tương lai nếu ngươi dám nói, lão tử lập tức đánh ngươi thành bọt biển." Lâm Tịch trợn trắng mắt.
Khuôn mặt béo Q của A Lê mỉm cười: "Cái đó, Lâm Tịch, hiện tại có một tin tức tốt và một tin tức xấu, cô muốn nghe cái nào trước?"
"Nghe một chút tin tức tốt trước đi."
"Ừm.. Tin tức tốt chính là tôi giành được cho cô một nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành, phần thưởng sẽ phong phú không ngờ."
Lâm Tịch nheo mắt nhìn A Lê một cái, làm sao cô có thể tin chuyện tốt như vậy sẽ đến lượt cô?
"Như vậy, có phải tin tức xấu chính là nhiệm vụ này sẽ rất khó, có thể sẽ chết người đúng không!" Lâm Tịch kéo dài âm điệu nói.
A Lê chỉ ngón tay: "Nói cái gì chứ, đáng ghét, không phải sẽ chết người, mà là đã chết bốn người."
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!
"A Lê, tôi có một lời không biết có nên nói hay không."
A Lê béo vung tay lên: "Biết cô muốn nói gì rồi, tiên sư cha mày à!"
Lâm Tịch đạp nhanh một cái thành công đánh lén, A Lê rất thành thật dán trên mặt đất, biến thành trứng đen.
"Ba ba ba" A Lê giữ vững tạo hình, tới gần một chút, phát ra âm thanh rất dập dờn.
Lâm Tịch: "Trứng thối, ngươi vẫn nên nhảy đùng đùng đi, âm thanh này quá dâm đãng khiến lỗ tai lão tử sắp nổi lỗ kim rồi."
A Lê run lên một cái, một lần nữa biến thành tạo hình quả trứng to: "Lâm Tịch, thật xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn giành cho cô một cái nhiệm vụ tốt, thật đấy."
Đôi mắt đen láy của A Lê bỗng nhiên có giọt nước, giọng nói cũng mang theo một chút nghẹn ngào: "Tôi thật sự không cố ý, không nghĩ tới La cương thi và Vân tiện nhân cùng nhau lừa tôi."
Lâm Tịch rất rõ ràng, nhớ tới lúc trước A Lê chọn mình làm cộng tác và tình hình hai màn cuối lúc đó, dùng đầu ngón chân cũng có thể phân tích được tình huống lúc ấy, chính là Vân xã đạo và La xã đạo đều không hẹn mà cùng nhau giành cái bánh bao thịt này, cuối cùng làm bộ cho A Lê thành công cướp được, sau đó phát hiện bánh bao thịt là bánh phân.
"Nếu không, chúng ta từ bỏ đi, trừ một nửa thuộc tính còn tốt hơn là trì hoãn thời gian rồi lại chết, tôi nhất định sẽ đi tìm một số nhiệm vụ tốt đến cho cô, sau này tôi sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị hai kẻ tiện nhân kia hố." Giọng nói A Lê run rẩy, dáng vẻ rất áy náy. Lâm Tịch nghe ra được, nếu như đây là giả vờ, vậy A Lê nhất định là tốt nghiệp từ Học Viện Hý Kịch Trung Ương.
Lâm Tịch vẫy tay: "Trước tiên đừng nói chuyện đó, xem đánh giá nhiệm vụ lần này trước đi, hi vọng là một kết quả có thể khiến người ta vui vẻ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.