"Thế nào, bị dọa choáng váng? Không biết tôi là ai?"
"Tôi chỉ cần biết cậu không phải Tần Minh Nguyệt là được rồi, nói đi, rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói Dịch Dương rất lãnh đạm.
Ồ? Tỷ đã kiêu ngạo, lớn lối như thế, chẳng lẽ vậy mà còn là bị người khác nhìn thấu?
Lâm Tịch cúi đầu xuống tìm kiếm khắp nơi, cũng không có phát hiện áo lót rớt trên mặt đất.
"Sau khi tôi hôn mê đã có một giấc mơ, trong mơ có một số việc xảy ra giống như trong hiện tại, có một số thì không giống." Dịch Dương cười khổ: "Trong mơ tôi phát hiện Tư Minh Hạo chân đạp hai thuyền, người cậu ta thật lòng thích chính là Triển Vân Linh, tôi nói cho cậu biết, nhưng mà cậu cũng không tin. Sau đó tôi bị người ta hạ thuốc mê, có người hại tôi đồng thời giả tạo thành tai nạn xe cộ, mà cậu, lần cắm trại dã ngoại này sẽ bị người ta.."
Hai tay Dịch Dương nắm chặt, gân xanh nổi lên: "Lúc đó tôi đã là một phế nhân, đợi đến khi tôi biết được tin tức, cậu đã nhảy xuống từ tầng cao nhất của trường học rồi. Tôi vẫn không thể giúp được cậu như cũ, không đúng, là Tần Minh Nguyệt."
Lâm Tịch kinh ngạc trợn to hai mắt, còn có loại thao tác này?
Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tịch, Dịch Dương giải thích: "Cậu biết nhiều thứ hơn so với cậu ấy, khéo đưa đẩy và thông minh hơn, nhưng mà tôi biết, người đã từng cứu mạng tôi khi còn bé, không phải là cậu."
Lâm Tịch dứt khoát thừa nhận: "Tôi quả thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/440971/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.