Triển Vân Tiêu rú lên như tiếng giết heo, cô gái đê tiện này! Dám động mặt anh ta!
Từng dòng nước ấm nhắc nhở anh ta chắc chắn đã chảy máu. Triển Vân Tiêu rút dao găm ra đâm ngay ngực Lâm Tịch, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Tần Minh Nguyệt, đồ khốn kiếp, dám làm mặt lão tử bị thương! Đợi lát nữa lão tử sẽ hồi báo mày! Tự mình hầu hạ mày thoải mái!"
Lâm Tịch nghiêng người tránh thoát, nắm đấm mang theo gió lần nữa đập vào Triển Vân Tiêu!
Trong chốc lát Triển Vân Tiêu không kịp đề phòng khuôn mặt lại bị cô làm bị thương, trong lòng rất hận, mặc dù anh ta không giống những minh tinh truyền hình điện ảnh dựa vào mặt ăn cơm, nhưng dù sao cũng có danh xưng Triển công tử nhà giàu đẹp trai, làm sao có thể không quan tâm tới nhan sắc của mình!
Nhìn tư thế của Tần Minh Nguyệt, anh ta thật sự không ngờ tới tiện nhân yếu đuối này vậy mà có bản lĩnh như vậy, Triển Vân Tiêu hơi thu hồi lòng khinh thường, chẳng qua ỷ vào dao găm trong tay, xung quanh cũng đều là người của bọn họ, Triển Vân Tiêu lau vết máu trên mặt, hai mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Lâm Tịch.
Anh ta không những không giận mà còn cười: "Tần Minh Nguyệt, đây là tự mày muốn chết, đợi lát nữa lão tử chơi mày trước, lại vứt cho bọn họ, chờ đến khi mọi người thoải mái đủ rồi, lại phá hủy gương mặt buồn nôn đó của mày! Đồ rách nát! Đến lúc đó, mày vẫn là Công chúa nhỏ Tần gia sao?"
Trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/440969/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.