"1.. 2.."
"Tôi chỉ đùa với các người một chút, thật đấy.."
"3.. 4.. 5.."
Tiêu Triệt run rẩy lui về phía sau, một cái tay khác lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong túi, chỉ nghe một tiếng "Bộp," với dáng vẻ uyển chuyển của chiếc khóa đồng, điện thoại di động của anh ta chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, kèm theo bàn tay bị cắt một vết thương, hai ngón tay cảm thấy đau đớn, có lẽ đã bị gãy.
Lâm Tịch lạnh lùng đi tới: "Cậu cảm thấy lời của tôi là xì hơi sao?"
Lâm Tịch nhặt khóa đồng lên lần nữa, lần này Tiêu Triệt thật sự sợ hãi, hai tay anh ta ôm đầu: "Đừng.. Tôi sai rồi, Tần Minh Nguyệt, tôi sai rồi.."
"Ầm!"
Tiêu Triệt lại hét thảm một tiếng, trên đầu gối còn lại của anh ta, chêm vào một cái khóa đồng lóa mắt.
Trong lòng Tiêu Triệt tràn đầy tuyệt vọng, có lẽ, từ đầu đến cuối anh ta thật sự sai rồi! Cam tâm tình nguyện che chở cho chuyện tình của Triển Vân Linh và Tư Minh Hạo, cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng của Triển Vân Linh, cam tâm tình nguyện vì Triển Vân Linh động thủ giết chết Dịch Dương gánh vác nghiệp chướng.
Hiện tại mạng sống anh ta như ngàn cân treo sợi tóc, mà Triển Vân Linh anh ta tâm tâm niệm niệm đang anh anh em em với Tư Minh Hạo.
Anh ta như vậy.. Thật sự đáng giá sao?
"Là.. Là Dịch Tích Niên.. Lái xe là người của Dịch Tích Niên." Đột nhiên lòng Tiêu Triệt như tro tàn, triệt để nói ra: "Ông ta.. Ông ta còn đồng ý giúp tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/440964/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.