Edit: Jess93
Một lát sau quả nhiên có mấy con kiến lớn màu nâu khoảng chừng ba centimet đến đây, gặm nhấm một cách ngon lành, sau khi gặm vài cái thì có kiến trở về báo tin.
Lúc này Lâm Tịch cũng hơi khát, đã gần ba giờ không uống nước, trước tiên cô vươn đầu lưỡi liếm liếm, mùi vị và cảm giác rất giống, cô cười nói với Giang Bội Linh: "Tôi ăn một miếng trước, nếu phát hiện không đúng, cô lập tức nhai nát cây cỏ đó đút cho tôi ăn, nếu như tôi chết rồi, cô phải nhớ kỹ thứ này tuyệt đối không thể ăn."
Vốn dĩ Giang Bội Linh đang cầm thật chặt bụi cỏ nhỏ màu đỏ Lâm Tịch nói ở trong tay, vừa nghe câu nói kế tiếp của Lâm Tịch, không khỏi bật khóc. Lâm Tịch cười nói: "Đùa cô đấy, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?"
Đợi khoảng mười hai phút, nhìn thấy không có gì xảy ra, hai người liền ăn vài miếng dưa, nó không ngọt như dưa Hami, vị còn có hơi đắng, chẳng qua lượng nước rất nhiều, làm giảm bớt sự đói khát của cả hai.
Hai người chia hết ruột dưa, giữ lại vỏ ngoài, thứ này có thể chứa được nước khi tìm thấy nguồn nước.
Lâm Tịch có một cảm giác trở về xã hội nguyên thủy.
Dưới gốc cây cao gần nửa người, Lâm Tịch đã tìm thấy nơi được sử dụng làm trại vào tối nay. Cô không dám trực tiếp ở dưới thân cây, ai biết sẽ có cái gì ở phía trên tán cây to lớn kia chứ?
Bỗng nghe nghe thấy tiếng ù ù vang lên trên đỉnh đầu, Lâm Tịch vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/440890/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.