Vẻ mặt Lưu thị có chút rạn nứt khi đối mặt Nhị Nha như thế này, từ trước tới giờ nha đầu chết tiệt này đều là tám chân đạp không ra một tiếng đấy, từ nhỏ đến lớn cũng không có khóc, mỗi ngày bản mặt than khóc không nói một lời, hôm nay ai hát!
Lâm Tịch khóc hết hơi, vừa lau nước mắt vừa bôi nước mũi.
Thật ra nàng không muốn khóc, nàng cũng không phải diễn viên, nhưng không biết tại sao, lúc vừa nhìn thấy Vũ cha từ trong cửa đi ra tìm nàng, lập tức có một cơn xúc động muốn gào khóc, chờ đến khi thấy Lưu thị, càng không thể kiềm chế được nữa, nước mắt giống như được mở cánh cổng, trong lòng có một cảm xúc vô cùng hối hận đang chi phối nàng.
Lâm Tịch đoán rằng có thể lúc nguyên chủ chết oán hận rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến nàng.
Lưu thị lau tay dính thức ăn gà ở sau lưng, không quen đỡ Lâm Tịch lên, dùng giọng không được tự nhiên nói ra: "Nhị Nha.. Con.. Làm sao vậy?"
Lâm Tịch cúi thấp đầu lộ ra một nụ cười tươi không dễ dàng phát hiện, mặc dù hai vợ chồng này hơi bất công có chút trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không thể tính là người xấu, bọn họ chỉ là đã hình thành thói quen không để ý nguyên chủ, dù sao, nguyên chủ vẫn luôn là một người tồn tại thầm lặng. Trong nhà đứa bé thì nhiều, sinh hoạt gian nan, mỗi ngày tất cả đều bận rộn làm thế nào ăn no bụng, làm sao để duy trì cuộc sống cả gia đình, làm gì có nhiều thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/440864/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.