Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Rõ ràng hoang đường, nhưng lại được coi như một điều hiển nhiên.
Tu Ẩn cười nhạt, bên tai vang lên thanh âm đã có chút vặn vẹo biến dạng của nhị vương huynh xưa nay trông ôn tồn lễ độ.
"Tu Ẩn!"
Bàn tay Tu Ẩn một lần nữa nắm chặt hơn, độ cong trên khóe môi lớn hơn chút, bộ dáng ngoan ngoãn cọ trên người Yến Lạc, con ngươi xanh lam nhìn lại, vừa lúc đối diện với con ngươi của người đang tức muốn hộc máu - An Đức Liệt.
Tuy rằng giá trị hắc hóa giảm xuống là chuyện tốt, nhưng cuối cùng Yến Lạc cũng phát giác có điều không thích hợp, mặc dù Tu Ẩn nhỏ hơn cô không ít, cô cũng vẫn luôn cảm thấy cô đang dùng hào quang ấm áp của người mẹ hiền đối đãi với đứa trẻ thiếu tình thương....
Nhưng mà.... Cái cảm giác quen thuộc như đang bị bắt gian này là sao? (ΩДΩ)
Chắc là ảo giác nhở? Nhất định là ảo giác!
Cảm nhận được Tu Ẩn như một con đại hình khuyển cọ vào người mình, Yến Lạc hơi mím cánh môi, đối diện với đôi mắt màu lam có chút vẩn đục của An Đức Liệt.
Giờ phút này hắn tựa hồ cường ngạnh làm bản thân mình bình tĩnh lại, trưng ra tươi cười ôn hòa nguyên bản của hắn, chẳng qua trong tình cảnh này người ta lại thấy có cảm giác nụ cười kia có chút vặn vẹo đến đáng sợ.
"Yến Lạc, lại đây."
Ngay lúc hắn mở miệng, đáy mắt chợt lóe lên lệ quang, bước chân tiến gần về phía hai người.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-xung-sung-nguoi-hac-hoa-nam-than/872544/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.