Chương trước
Chương sau
Vì sự cố bất ngờ này nên chuyến đi chơi bị hủy bỏ.
Quang Huy lái xe về nhà, khi vừa đến cổng thì Mai Hạ cũng tỉnh.
Khi mở mắt ra, cô giật mình vì đập vào mắt là khuôn mặt của ông chủ, có lẽ hắn định đánh thức cô dậy chăng? Quang Huy thấy cô tỉnh rồi cũng không nói gì, tuy vẫn lạnh nhạt như thế nhưng Mai Hạ lại cảm giác như có gì đó thay đổi.
Điều này mơ hồ đến mức cô không nói rõ được.
Giống như...
Ánh mắt của nam chính nhìn cô không cứng nhắc, lạnh lùng như trước? Sao có thể chứ? Chắc cô nghĩ nhiều rồi.
Mai Hạ xuống xe, vui vẻ chào hỏi mọi người.
Quần áo đã được đưa tới từ lâu, bà Hạt đang giặt chúng.
Mắt thẩm mỹ lại lần nữa được khen ngợi làm cô có chút kiêu ngạo.
Đang nở mũi, chợt có người gọi cô, nói Quang Huy muốn gặp cô.
Mai Hạ ngoan ngoãn tới trước phòng làm việc của hắn, gõ cửa ba tiếng.
Sau khi bên trong cho phép, cô mới mở cửa bước vào.
Quang Huy đang ngồi làm việc, đẳng sau là cửa sổ siêu lớn, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm sáng bừng cả căn phòng.
"Hôm nay cô lại cứu em gái tôi.Cô muốn thưởng gì?"
Hắn không ngẩng đầu lên hỏi.
"Tôi đã nói mục đích của tôi từ ngày đầu bước vào căn nhà này rồi"
Mai Hạ nghiêm túc nói.
"Tôi sẽ làm tất cả để có được "Bảo vật biển sâu". Cho nên ông chủ không cần thưởng tôi bất kỳ thứ nào khác đâu"
Quang Huy dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô nàng này chẳng lẽ thật sự chỉ muốn viên ngọc trai lớn nhất thế giới kia? Ngón tay hắn lại gõ lên mặt bàn, hồi lâu sau liên cười nói: "Được, nếu cô cứ cố gắng như thế này, hai năm sau tôi sẽ đưa viên ngọc đó cho cô."
Mai Hạ trước hết là ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nói: "Vâng!"
Đây là lần đầu tiên Quang Huy thấy cô cười vui vẻ như vậy.
Dù cô là một người thích cười, thế nhưng nụ cười vô cùng hạnh phúc này lại đặc biệt xinh đẹp.
Ánh nắng từ bên ngoài hắt lên người cô, cảm giác như Mai Hạ đang phát sáng.
Quang Huy giật mình, sau đó mất tự nhiên cúi đầu.
"Được rồi, ra ngoài đi"
"Dạ"
Mai Hạ hí hửng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Cô chợt thấy một thân hình nho nhỏ ở bên ngoài.
Ngọc Thư tò mò nhìn cô, sau đó thấy cô không có vẻ gì là buồn bã, ngược lại rất vui vẻ mới yên tâm.
"Đầu tiên, cảm ơn cô chủ đã khen tôi xinh đẹp."
Mai Hạ ho nhẹ nói: "Tôi không có hứng thú với ông chủ.
Tôi tới đây vì muốn có viên ngọc lớn nhất thế giới, chỉ vậy thôi"
"Viên ngọc? Tôi biết nó ở đâu đấy! Hôm nào tôi đưa chị đi xem!"
Ngọc Thư hồ hởi nói.
"Vậy thì cảm ơn cô chủ trước."
Mai Hạ cười nói.
Ngọc Thư nghe vậy, tâm huyết dâng trào.
Cô bé nói: "Được rồi, hay là tối nay tôi đưa cô đi xem?"
"Thật ạ?"
Mai Hạ mắt sáng lên: "Cô chủ tuyệt quái"
Ngọc Thư vui vẻ nâng cằm.
Căn phòng chứa bảo vật đó ngoài anh trai thì chỉ có cô bé mới vào được.
Hai người hẹn xong liền tiếp tục chơi đùa, đến khi Mai Hạ phải đi nấu cơm mới thôi.
Ba người giúp việc thấy cô thân thiết với cô chủ như vậy cũng rất vui lòng.
Hơn nữa Ngọc Thư đã kể chuyện trưa nay cho bọn họ nghe rồi, hiện tại Mai Hạ là "người hùng"
của căn biệt thự này.
Ông Kha cũng hài lòng, khen cô vài câu.
Với chuyện này, Mai Hạ chỉ ngượng ngùng cười.
Đến tối, khi mọi người đã xong hết công việc, Mai Hạ tranh thủ đi dạo vòng quanh.
Cô đi ra ngoài sân, nơi có một bể cá siêu to khổng lồ, đột nhiên trong lòng tràn ra cảm giác muốn đảm chìm trong đó.
Cô khát vọng muốn chạm vào dòng nước biển kia.
Cô ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai mới xắn tay áo, sau đó cho tay vào trong bể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.