Chương trước
Chương sau
Theo cốt truyện, lúc này Mai Hạ cũng vào cung.
Năm nay sứ thần nước láng giềng mang tới một đội ngũ cao thủ tuyệt thế, Mai Hạ cũng bại trận.
Khi sứ thần đang cười nhạo thì Thái tử và Thanh Cúc xuất hiện, cân hết cả đội và mang lại chiến thắng vẻ vang cho nước nhà.
Lúc này mọi người ai cũng biết Thanh Cúc giỏi giang hơn Mai Hạ, phong làm đệ nhất thiên tài mới.
Không chỉ thế, Mai Hạ cũng bị cười chê thực lực giảm sút, lười biếng hại thân.
Đúng là oan không kể xiết.
Cô đương nhiên sẽ không làm nền cho kẻ khác! Mai Hạ tới hoàng cung, đã có chỗ ở sẵn.
Trông cứ như ký túc xá vậy.
Mọi người tới cũng coi như quen mặt nhau, chào hỏi vài câu liên rời đi.
Mai Hạ dạo vòng quanh, bất ngờ gặp Dạ Thành.
Hắn ngồi dưới gốc cây lộc vừng, những chùm hoa đỏ rủ xuống nổi bật.
Có một số bông rơi vào người hắn nhưng hắn không để tâm, cúi đầu giống như ngủ rồi.
Mai Hạ cười khúc khích lại gân, định hù dọa hắn một phen.
Ai ngờ hắn tóm được tay cô, mở mắt nhìn nói: "Ngươi đúng là không sợ ta thật nhỉ?"
"Chúng ta cùng phe mà.
Điện hạ sao hại thân nữ được"
Mai Hạ cười nói.
Dạ Thành buông tay cô ra.
Cảm giác mềm mại làm hắn liên tưởng tới bông gòn.
Lại nhìn Mai Hạ từ trên xuống dưới, không biết nàng ta có mềm như một gối ôm cỡ lớn không nhỉ? Nếu Mai Hạ biết hắn có ý tưởng vô lễ với nàng như vậy, chắc sẽ cầm kiếm xiên hẳn luôn mất, sau đó bỏ đi không thèm chung phe với hắn nữa.
"Cho điện hạ"
Lời của cô cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Là một bình sứ.
Không cần mở hẳn cũng biết bên trong là gì.
Đan dược bên trong chắc chắn quý giá.
Cô chưa bao giờ mang cho hắn thứ vô dụng.
Dạ Thành ý bảo cô ngồi xuống.
Mai Hạ cũng không từ chối, vô tình để ý có một bông hoa trên đầu hắn, cười khúc khích.
Cuối cùng cô bị hắn lườm liền nén cười giải thích: "Điện hạ ngồi dưới tán cây, cả người đều là hoa"
Dạ Thành đột nhiên nổi lên ý xấu, tay đấm vào gốc cây.
Ai mà ngờ, hắn lại lần nữa làm cây rung rinh và hai người lại phủ đầy hoa.
"Điện hạ làm vậy cây sẽ trụi mất!"
Mai Hạ nén giận mỉm cười nói.
Thật tâm cô muốn mắng là: Thần kinh hả? "Không sao.
Trụi cây này ta tìm cây khác.
Ngươi thấy sao hả?"
Thấy chẳng ra gì! Mai Hạ thật muốn đánh hắn nhưng thôi.
Đánh người tàn tật là chuyện rất thất đức.
Cô không thế làm như vậy.
Mai Hạ nhận mệnh tiếp tục gỡ hoa.
Dạ Thành ngôi yên, chợt nói: "Ta không phải là tên giết người cuồng loạn đâu"
Thế nên đừng sợ ta.
Dạ Thành sợ rằng nếu cô sợ hắn, sự dịu dàng kia sẽ biến mất.
Dạ Thành năm đó từ mặt trời ngã xuống bùn đấy, không thể không nói có rất nhiều người hùa nhau định giẫm đạp hắn.
Bên người gián điệp nhiều gấp đôi, gấp ba thân tín.
Hắn nhận ra và lấy cớ soi mói, công khai hành quyết.
Hắn muốn cho mọi người biết, hắn dù ngã ngựa nhưng cũng không phải là đối tượng mà người khác có thể chọc tới.
Vậy là, danh xưng giết người như ma đã gản liền với hắn.
Buồn cười, trong hoàng thất có mấy người có tay là sạch sẽ không dính máu đây? Người ta đã thay vì tôn kính mà sợ hãi hẳn.
Hắn an toàn rồi, nhưng cũng cô độc.
"Thần nữ biết mà"
Mai Hạ chợt nói.
Hắn ngẩn người, không tin vào tai mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.