Vô Dược không biết, chỉ là Giang Hi cho cô cảm giác quá mức quen thuộc. Bất tri bất giác làm Vô Dược cảm thấy chính mình thích anh.
[Đinh!]
Âm thanh quen thuộc hệ thống nhắc nhở vừa phát, một giọng nam xa lạ nói: Ký chủ yêu mến, cô có thể thích Giang Hi a, bởi vì khi cô nhập vào cơ thể Đồng Nguyệt thì cô chính là Đồng Nguyệt. Cô có 80% cảm tình của Đồng Nguyệt. Nếu nói là tình cảm của cô nói với Giang Hi, không bằng nói là tình cảm của Đồng Nguyệt đối với Giang Hi.
Vô Dược: 80%... cao như vậy sao?
Giọng nam xa lạ: Đúng, để không bị OOC cũng như không bị phát hiện. Hiện tại cô có được 70% tính cách và 80% tình cảm của chủ thể.
Vô Dược: Ngạch... Cái kia, ngươi là ai?
Giọng nam xa lạ: Tôi là chủ hệ thống, danh hiệu là 0, cô có thể gọi ta là Mặc.
Vô Dược nga một tiếng: Kia... Tiểu Dạ Dạ đâu rồi?
Mặc: Số 8 đang nghỉ ngơi, cho nên tôi thay thế cô ấy trả lời vấn đề của cô. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai cô ấy có thể trở về hỗ trợ cô.
Khoé miệng Vô Dược nháy nháy, nói chuyện phiếm cũng có thể chạy trốn, Tiểu Dạ Dạ cũng không đáng tin cậy quá đi? Cô có thể suy xét xin đổi một hệ thống khác không?
Mạc: Nếu cô không muốn hỏi vấn đề gì thì tôi không quấy rầy cô nữa. Có yêu cầu gì thì gọi tên tôi là được.
Vô Dược gật gật đầu: Được.
Có chủ hệ thống trả lời, Vô Dược cũng không hề rối rắm. Vui sướng rửa mặt xong. Sau đó chạy xuống nhà.
Khẳng định Giang Hi hoàn mỹ không có khuyết điểm, Vô Dược cũng không giấu đi cảm giác của bản thân. Cô hôn lên mặt anh một cái rồi thưởng thức đồ ăn ngon mà mình thích.
—— Một năm sau ——
Đồng Nguyệt tham gia thi đấu dương cầm ở thế giới kia, dễ dàng trải qua vòng tuyển chọn và các loại khiêu chiến. Cuối cùng chọn chương đầu tiên trong một bản sonata của Beethoven, đoạt được quán quân.
Khúc nhạc này nằm trong đoạn giữa kì cuối tác phẩm của vị đại sư kia, bên trong bao hàm nhiều vận mệnh tình cảm chông gai và bấp bênh. Đồng Nguyệt tuổi trẻ như vậy thế nhưng lại biểu hiện cô cùng nhuần nhuyễn. Thật sự làm cho ban giám khảo kinh ngạc.
Ngoài việc hoàn thành tâm nguyện nhỏ của Đồng Nguyệt, còn có một tin tức tốt là Tô Tích cùng Tần Hàn chia tay.
Lời lúc trước Vô Dược nói như chôn trong lòng Tô Tích một thứ gì đó. Làm sao cũng không thể rút ra được, cuối cùng là dần mất đi lí trí đối với Tần Hàn cũng bắt đầu không tin tưởng.
Gần một năm đã làm cho kết cục trở thành cả đời không qua lại với nhau. Sau khi tách ra, cuộc sống và công việc của Tô Tích đều không được như ý. Vì sau khi rời khỏi công ty của Tần Hàn tới công ty khác liền có rất nhiều người ở đó khua môi múa mép.
Sinh hoạt ở nhà cũng không tốt, có Tô Mộ can thiệp khiến cả nhà nhìn cô liền ghét.
Tần Hàn cũng chẳng ra gì, không có Lâm Li trợ giúp, lại bị Giang Hi chèn ép. Ở trên thương trường hỗn loạn thật sự không tốt. Cơ hồ không ai dám cùng hắn hợp tác.
Sau đó cưới một nữ thế gia, nữ nhân kia điêu ngoa tùy hứng, ép Tần Hàn gắt gao.
Vô Dược nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nhiệm vụ giá trị yêu thích của Giang Hi không tiến triển.
Vô Dược: Tiểu Dạ Dạ, cô cảm thấy Giang Hi yêu tôi sao?
Tĩnh Dạ: Tôi không hiểu, nhưng căn cứ đã xác định và đánh giá, là yêu.
Vô Dược: A a a. Nếu hắn thật sự yêu tôi vì sao một năm trôi qua điểm không có đầy?
Lúc trước nhìn giá trị yêu thích cao như vậy cô còn nghĩ rằng nhiệm vụ thu thập giá trị yêu thích là dễ dàng nhất hoàn thành. Kết quả...
Buổi tối, Vô Dược ngồi ở trên người Giang Hi. Nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh rốt cuộc có yêu em không?"
Giang Hi đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, xoay người đè cơ thể cô xuống, cắn xé môi cô: "Tiếp theo anh sẽ dùng hành động nói cho em, anh rốt cuộc có yêu em không."
Sau đó suốt nửa tháng Vô Dược không xuống giường được, cô sợ tới mức cũng không dám hỏi Giang Hi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]