Khi Nam Cung Vãn tiến vào liền nhìn thấy Vô Dược dựa vào giường, hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nam Cung Vãn đi đến bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực, một lần lại một lần gọi tên nàng. Chỉ là nàng một chút phản ứng đều không có.
Nam Cung Vãn hoảng hốt điên cuồng hôn nàng, nhưng nàng như cũ không dao động. Giống con rối gỗ không có linh hồn.
Nam Cung Vãn vùi đầu ở trên cổ nàng, cầu xin: "Thanh Thanh cầu xin nàng, không cần đối với ta như vậy được không? Không cần bộ dáng vạn niệm câu hôi* như vậy được không? Ta cầu xin nàng, ta chỉ có nàng, nàng không thể đối với ta như vậy..."
*Vạn niệm câu hôi: Vạn niệm đều thành tro. Ý chỉ không còn hy vọng gì.
Vô Dược tựa hồ nghe thấy hắn nói, rốt cuộc cũng có chút phản ứng, không ngừng nói: "A Vãn, ta không bảo vệ tốt bảo bảo của chúng ta... Là ta không bảo vệ tốt nó..."
Nam Cung Vãn ôm chặt tay nàng, ôm nàng gắt gao: "Không phải... Không phải..."
Hắn biết Tề Thi vì sao đột nhiên phát cuồng, nếu không phải hắn bỏ Thất tâm tán vào trong thức ăn của nàng ta, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Hắn không biết sự tình sẽ phát triển đến như vậy, kế hoạch của hắn không phải như thế, hắn không dám nói sự thật với nàng, hắn thật sự sợ hãi mất đi nàng.
Hắn không dám đánh cuộc, không dám lấy nàng ra đánh cuộc, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ nếu như mất đi nàng, hắn sẽ như thế nào. Hắn tuyệt đối không thể mất đi nàng.
Nam Cung Vãn không biết là nói với nàng hay là nói với chính mình, lẩm bẩm nói: "Sẽ có, chúng ta về sau sẽ có hài tử..."
...
Tề Thi phi đầu tán phát* nhìn Nam Cung Vãn, mười phần khó hiểu nhìn hắn: "Vì sao? Vì sao?"
*Phi đầu tán phát: đầu tóc rũ rượi.
Nam Cung Vãn lạnh nhạt nhìn nàng, trong con mắt tràn đầy hung ác: "A! Vì sao? Ngươi còn dám hỏi vì sao? Nếu các ngươi trước đó không có tính kế trẫm, trẫm sao có thể tính kế các ngươi? Ân?"
Tề Thi không thể tin được nhìn hắn: "Cho nên ngươi đối ta hết thảy đều là giả? Ngươi tính kế ta?"
Nam Cung Vãn nhéo mặt nàng, lạnh lùng nói: "Tề Thi, ngươi hại chết hài tử của trẫm, trẫm muốn ngươi sống không bằng chết!"
Tề Thi đột nhiên cười to: "Ha ha ha, Nam Cung Vãn ngươi cũng quá buồn cười đi? Con của ngươi là chính ngươi hại chết. Ngươi mới là hung thủ hại chết nhi tử của ngươi!"
Nam Cung Vãn mười phần tức giận nhìn nàng: "Câm miệng! Ngươi câm miệng cho trẫm!"
Nam Cung Vãn rống một tiếng: "Người đâu, đem đầu lưỡi nàng cắt cho trẫm! Sau đó nhốt vào địa lao."
Thân thể Mộc Tuyết Thanh vẫn là rất suy yếu, Vô Dược bảo người đem giường dịch đến bên cửa sổ. Bất giác lại sờ lên bụng nhỏ.
Từ sau khi biết mình mang thai, nàng không tính toán muốn trực tiếp đối đầu với Tề Thi. Không nghĩ tới kết cục lại thành như vậy.
Mặc ho nhẹ: Ký chủ cô đừng quá thương tâm, nếu cô lại mang thai tôi sẽ làm cho bảo bảo trở lại bên cạnh cô như thế nào?
Vô Dược nghe thấy lời nói liền vui vẻ: Thật sự?
Mặc: Thật sự, tôi lấy anh nghĩa chủ hệ thống thề.
Nháy mắt Vô Dược u buồn đảo qua mà sáng lên: Cảm ơn!
Mặc hơi hơi mỉm cười: Không... Không khách khí...
Kỳ thật hắn còn không phải sợ bị đánh chết...
Đột nhiên Vô Dược mở miệng: Tôi nhận thức hắn sao?
Mặc sửng sốt một chút: Ai?
Sau đó trầm mặc một lát: Cô đều biết rồi! Muốn biết cô rốt cuộc có nhận thức hay không, sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở lại chúng ta gặp mặt ở thế giới.
Vô Dược biết Mặc hiện tại chắc chắn sẽ không nói cho nàng, cho nên chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ: Được rồi!
Có lời của Mặc, Vô Dược cũng chậm rãi từ khói mù đi ra.
Khi Nam Cung Vãn trở lại bên người nàng, Tĩnh Dạ cũng hiện ra. Nói cho nàng, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành. Nàng đương nhiên là không lựa chọn rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]