Edit: Thuần An
Đột nhiên mùi máu tươi nhàn nhạt chui vào mũi anh. Mặt mới vừa hoà hoãn lại âm trầm xuống: "Em bị thương!"
Vô Dược nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Không có việc gì, bị thương một chút, đã tốt rồi. Em đi dọn đồ trước, một tí nữa làm cho anh ăn."
Bạch Cẩn Mộ không ngăn cản chỉ lẳng lặng nhìn cô, vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt.
Chỉ là khi Vô Dược làm xong cơm cũng không có phản ứng quá lớn. Vô Dược đi đến bên người anh, nhéo nhéo mũi anh: "Tức giận? Ân?"
Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt quay đầu đi, không nói gì. Vô Dược bất đắc dĩ thở dài.
Được rồi, anh trẻ tuổi, anh đẹp, anh tuỳ hứng. Vô Dược cũng không ăn chỉ là ngồi trước mặt anh, qua thật lâu ai cũng chưa mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng Vô Dược vẫn mở miệng trước, cô bình tĩnh hỏi: "Em bị thương, anh tức giận cái gì?"
"Anh..." Bạch Cẩn Mộ á khẩu không trả lời được, tức giận cái gì? Nói thật anh cũng không biết. Anh chỉ biết nhân loại này đánh thức anh, anh không chán ghét nhân loại này, thậm chí cảm giác giữ cô lại bên người rất tốt.
Khi anh tỉnh lại phát hiện cô không ở đây, một cảm giác kinh hoảng từ trong lòng xuất hiện khiến anh bất an, thật phát điên. Không phải cô đã đánh thức anh sao? Nếu như vậy, cô chẳng phải lúc nào cũng nên ở bên cạnh anh sao?
Tâm trạng táo bạo bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi cô trở về. Chỉ là khi ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2420842/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.