Edit: Thuần An
Vô Dược phát hiện tiểu sư đệ của mình hình như cũng không nghe, không khỏi có chút tức giận, một cái tát chụp trên vai hắn. Tựa hồ có chút tức giận mở miệng: "Đệ rốt cuộc có đang nghe hay không!"
"Ân?" Nhiễm Nguyệt lấy lại tinh thần, có chút nghi hoặc nhìn cô.
Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, được rồi, lời cô vừa nói coi như vô ích.
Nhìn Vô Dược như vậy, Nhiễm Nguyệt mới phản ứng lại, sau đó mở miệng: "Sư tỷ đừng tức giận, mấy ngày nữa sư đệ nhất định sẽ thành công kết đan. Tỷ chờ đệ, đệ lát nữa... Không, hiện tại đệ liền trở về!"
... Vô Dược đảo mắt liền rời khỏi Nhiễm Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không lời gì để nói.
Vô Dược trong lòng: Mặc kệ, theo bọn họ đi thôi.
——
Lúc trước là nói mấy ngày, ai biết liền một lúc sáu năm cứ thế trôi qua.
Sư phụ bế quan, sư đệ sư muội cũng bế quan. Lúc trước nói bồi cô, kết quả vẫn là chỉ có một mình cô.
Mỗi ngày Vô Dược đều tính xem, chủ tuyến cũng không sai biệt lắm sẽ bắt đầu rồi, nếu không có gì bất ngờ sảy ra, nam chủ hẳn là sắp xuất hiện.
Vô Dược ngồi bên hồ sen, lẳng lặng mà nhìn phương xa. Cô đến nơi này đã chín năm, chỉ là một chút tin tức về Nguyệt Nhiễm cũng không có.
"Sư tỷ!" Một âm thanh trầm thấp dễ nghe, phía sau Vô Dược truyền tới.
Vô Dược quay đầu lại thấy nụ cười ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2420759/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.