Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Nhiễm Nguyệt vội vàng rời khỏi tẩm điện, lại không ngờ gặp cái người gọi là tiểu sư muội.
Mặt Tây Hoa treo lên vẻ nhàn nhạt tươi cười, tựa hồ thực đơn thuần ngây thơ. Ngọt ngào gọi câu: "Sư huynh."
Nhiễm Nguyệt tựa như không nghe thấy, đạm nhiên đi qua người nàng.
Đáy mắt Tây Hoa tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng rất nhanh liền bị nàng che dấu. Lộ ra một biểu tình thập phần ủy khuất: "Sư huynh... Sư huynh chán ghét sư muội sao."
Nhiễm Nguyệt cũng không có để ý tới, tiếp tục rời đi, cuối cùng ngừng lại quay đầu lại nói với một câu: "Gương mặt này ở trên người của ngươi, tâm, thật, đen!"
Mặt Tây Hoa ngay lập tức liền trắng xanh, hốc mắt tựa hồ nháy mắt liền đỏ.
Nhưng Nhiễm Nguyệt đã về tới tẩm điện của mình, cửa cũng đóng lại.
Ở trên cửa làm cái chú ngữ, sau đó liền mở ra mật thất.
Đúng! Vô Dược lúc này đang ở mật thất, bên trong tẩm điện của Nhiễm Nguyệt. Đây là lồng giam mà anh chế tạo chín năm trước vì cô. Từ khi cô nói cô có người ái mộ liền bắt đầu chế tạo.
Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng đến gần, âm thanh rất nhỏ, tựa hồ không muốn kinh động nàng.
Anh ngồi bên người cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua trên thân thể của cô. Đôi mắt thâm thúy tràn đầy đau lòng.
Anh không muốn đối với cô thô bạo như vậy, chỉ là anh không khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2420743/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.