Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Vô Dược mang theo chút kinh ngạc mà quay đầu lại, tựa hồ không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện tại đây. "Nhiễm Nhiễm, sao anh lại tới đây?"
Nguyệt Nhiễm một tay đem cô kéo vào trong lòng ngực. Nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thiển Thiển... Nói cho ta nàng đang làm cái gì? Ân?"
"Khụ khụ!" Vô Dược có chút xấu hổ. Mạc danh có một loại cảm giác bị bắt khi đang làm chuyện xấu là như thế nào? "Ta..."
Vô Dược còn không có nghĩ nên nói như thế nào mới tốt, Nguyệt Nhiễm liền mở miệng: "Chưa nghĩ ra? Ân? Không có quan hệ, sau khi chúng ta trở về sẽ có rất nhiều thời gian từ, từ, nói!"
Sau đó liền trước mặt Nhiễm Thần mộng bức rời đi.
Nhiễm Thần sau khi suy nghĩ một lúc, mặt lúc đỏ lúc trắng. Cuối cùng cơ hồ là tức giận rống lên một tiếng: "Nhiễm Nguyệt! Lại là ngươi làm hư chuyện tốt của ta!"
——
Nguyệt Nhiễm một tay đem cô ném trên giường, sau đó cởi quần áo của mình ra.
Vô Dược:...
"Nhiễm Nhiễm... Bình... Bình tĩnh chút. Ta đã nghĩ được nên giải thích như thế nào với chàng mới tốt."
Động tác Nguyệt Nhiễm như cũ không dừng lại, giống như hướng cô đạm đạm cười, mở miệng đáp lại: "Không có quan hệ, lý do của nàng không tốt lại có thể nghĩ một cái. Ta cho nàng thời gian."
Mẹ nó! Vô Dược khóc không ra nước mắt, đây là bộ dạng có thể để cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2420726/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.