????????Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (6)????????
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Vô Dược tắm rửa một cái, sau đó trực tiếp liền bổ nhào lên giường chui vào người anh.
Niên Tứ Thần sủng nịch xoa xoa đầu cô, lại giúp cô đắp chăn đàng hoàng. Âm thanh ôn nhu, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, sắp đi học anh sẽ đánh thức em."
"Ân!" Tựa hồ là thật sự mệt nhọc, vừa mới nằm xuống cô liền cảm giác đôi mắt không muốn mở ra nữa.
Nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Tứ Thần ca ca, anh không đi học thật sự không có chuyện gì sao?"
Cô nhớ rõ trong nguyên tác anh chính là học sinh ưu tú kiêm thiên tài.
"Không sao..." Anh cúi đầu hôn lên trán cô. "Làm sao có thể có chuyện? Có chuyện gì có thể quan trọng hơn tiểu công chúa của anh."
Bất quá Vô Dược ngủ rồi nên là không có nghe được câu đó.
Vô Dược cũng không biết bởi vì cô nên lần huấn luyện quân sự kế tiếp quả thực dễ chịu hơn nhiều.
Niên Tứ Thần nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của cô, tay bất giác chạm lên. Hàng mi dài mềm mại run rẩy trong lòng bàn tay anh, anh tựa hồ chơi đến vui vẻ vô cùng, lâu lâu lại cọ vài lần.
Anh nằm bên cạnh cô, chậm rãi tới gần cô, hương thơm của cô vờn quanh chóp mũi anh.
Khiến anh bất giác nhớ tới thời điểm lần đầu tiên thấy cô.
Lúc ấy anh sáu tuổi, cô bốn tuổi. Vừa vặn ngày đó là sinh nhật anh, người nhà anh cho người mở yến hội.
Anh vẫn luôn không thích tham gia mấy thứ này, lại ở hoa viên nhìn thấy cô cùng người khác chơi trốn tìm đến mê mẩn.
Một tiểu công chúa bị bịt mắt chủ động nhào vào lòng ngực anh, nắm lấy anh không bỏ.
Âm thanh của tiểu công chúa rất êm tai, ngọt ngào nhu nhu: "Ta bắt được ngươi rồi!"
Anh vĩnh viễn đều không quên được, khi bịt mắt được gỡ xuống là một đôi mắt mỹ lệ.
Hai mắt cô mở to, con ngươi ngập nước tràn đầy nghi hoặc, âm thanh còn mang theo chút không thể tưởng tượng: "Anh là hoàng tử sao?"
Nghe được lời cô nói, anh luôn không thích cười tựa hồ bị cô chọc trúng chỗ, bất giác nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy anh giống hoàng tử sao?"
Cô ngốc ngốc nhìn anh, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, mỉm cười trả lời: "Giống! Hoàng tử trong sách đều đẹp giống tiểu ca ca vậy, lớn lên đẹp, ôn nhu, lại thích cười."
Anh xoa xoa đầu cô, đôi mắt tựa hồ càng ôn nhu: "Vậy em thích hoàng tử sao?"
"Thích!" Cô không chút do dự trả lời.
Anh lại hỏi: "Nếu anh không phải hoàng tử vậy em còn thích anh không?"
"Thích!" Cô vẫn không chút do dự trả lời. Sau đó suy nghĩ một chút, thời điểm mở miệng tựa hồ có chút ủy khuất: "Nhưng mama nói, công chúa sau này phải gả cho hoàng tử. Nếu anh không phải hoàng tử thì em không thể gả cho anh."
Ý cười của anh càng sâu: "Em muốn gả cho anh sao?"
Cô gật gật đầu.
Anh nửa dụ dỗ nói: "Vậy về sau anh thành hoàng tử, em gả cho anh được không?"
Cô thực mau gật đầu, sau đó cười trả lời, tựa hồ không biết chút nào về việc mình cứ như vậy bị bản thân bán đi: "Được!"
Bắt đầu từ hôm đó, một người cao lãnh không thích cùng người khác tiếp xúc, Niên gia Thái tử gia giống như thay đổi, ôn hòa có lễ, có tiến có lui, tựa như là một hoàng tử chân chính.
Niên Tứ Thần nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, lại nhìn thoáng qua Vô Dược đang ngủ say. Bất đắc dĩ thở dài, sau đó đứng dậy đi ra cửa gọi điện thoại.
Vô Dược chớp chớp mắt, thấy Niên Tứ Thần ngồi ở một bên, phát hiện anh tựa hồ còn không có kêu cô rời giường, sau đó nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi một câu, cũng không biết có phải bởi vì còn chưa tỉnh ngủ hay không âm thanh còn có chút sàn sạt: "Tứ Thần ca ca, mấy giờ rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]