Quân Mặc Nhiễm không biết từ khi nào đã lấy ra một bộ da người, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hoàng huynh nếu thích da mặt của nàng, Nhiễm Nhiễm về sau có thể mỗi ngày đều dùng nó để nhìn hoàng huynh."
Vô Dược có ngốc cũng biết da người hắn cầm trên tay là của người nào nào, đó là — da mặt của Lưu Quang công chúa!
Vô Dược hướng Tĩnh Dạ hỏi: Giá trị hắc hoá của hắn có phải đầy rồi không?
Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời: Đúng vậy ký chủ, hơn nữa giá trị yêu thích của hắn đối với cô cũng đầy!
Nghe được Tĩnh Dạ trả lời Vô Dược cũng không có cao hứng, bởi vì hắn đối với nàng yêu cành sâu thì hắn sẽ vì nàng mà làm ra nhiều việc không thể tưởng tượng được.
Vô Dược cầm lấy da người trong tay hắn, nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền ném xuống. Vô Dược thở dài: "Nhiễm Nhiễm, đệ chừng nào thì mới có thể lớn lên đây?"
Quân Mặc Nhiễm ngẩng đầu, hai tròng mắt tựa hồ có chút vô tội.
Vô Dược vòng tay lên cổ hắn, đem hắn ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, ta chỉ thích đệ, chỉ muốn cùng đệ ở bên nhau. Về sau không cần lại làm sự việc như vậy được không?"
Quân Mặc Nhiễm nhẹ nhàng nở nụ cười, trong tiếng cười còn có ai uyển, ủy khuất, bi thương. Hắn dùng âm thanh mềm yếu như cũ, nhưng lời nói ra cũng không mềm yếu: "Hoàng huynh cảm thấy Nhiễm Nhiễm sẽ tin sao? Huynh luôn là tìm cớ dụ dỗ ta, mỗi lần đều làm một ít việc ta không thích, hoàng huynh... Nhiễm Nhiễm thật sự rất đau lòng..."
"..."
Vô Dược lẳng lặng nhìn hắn, sau đó nói: "Đệ muốn như thế nào mới có thể tin tưởng?"
Quân Mặc Nhiễm nhìn nàng một hồi lâu, vô tội chỉ chỉ môi của mình: "Vậy huynh hôn ta."
Vô Dược giữ cái ót hắn, không nói hai lời liền hôn lên. Cái lưỡi cùng đầu lưỡi hắn dây dưa. Qua hồi lâu mới buông ra.
Quân Mặc Nhiễm nhìn nàng, đôi mắt tựa hồ mang theo một chút ánh sáng, cả người đều hưng phấn. Đem nàng ôm thật chặt: "Hoàng huynh... Hoàng huynh..." Nhiễm Nhiễm thật sự rất yêu huynh.
Vô Dược bất đắc dĩ nói: "Trước tiên rời khỏi đây đi!"
"Được!" Được Vô Dược hôn, Quân Mặc Nhiễm một giây sau liền biến thành tiểu thiếu niên ngoan ngoãn.
...
Sau khi trở lại cung điện của mình, Vô Dược từ trong nhẫn không gian tìm ra một số thuốc chữa thương tốt hơn, lại chậm rãi giúp hắn bôi lên.
Nhìn khuôn mặt hoàn mĩ như vậy đột nhiên lại có thêm một vết thương, sắc mặt Vô Dược càng ngày càng đen. Là nhan cẩu, nàng quả thực phải bị hắn ép điên rồi. Trong giọng nói cũng bất giác mang theo chút tức giận: "Đối với mình nhẫn tâm như vậy, không chút suy nghĩ liền cắt lên, cũng không sợ ta chê đệ xấu, không bao giờ muốn đệ."
"Sẽ không! Hoàng huynh sẽ không bao giờ không cần ta." Quân Mặc Nhiễm còn đang sa vào trong vui mừng, ngoan ngoãn trả lời.
Hoàng huynh sẽ không bao giờ không cần hắn, mặc dù nàng thật sự nghĩ không muốn hắn. Hắn cũng sẽ không cho nàng cơ hội này, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Vô Dược ngửi mùi máu tươi còn sót lại trên người hắn, thấy hắn mặc hồng y một loại phỏng đoán không tốt sinh ra. "Nhiễm Nhiễm, nói cho ta cái y phục này của đệ nguyên bản là màu gì?"
"Ân?" Quân Mặc Nhiễm nhất thời không phản ứng lại, sau khi phản ứng lại liền cười, bộ dạng thập phần vô tội mở miệng: "Màu trắng."
Nghe được hắn trả lời, Vô Dược cảm giác được một trận lạnh lẽo. Sẽ không thật sự ghê tởm như vậy đi.
"Phụt!" Quân Mặc Nhiễm cười ra tiếng, chớp chớp đôi mắt mỹ lệ mở miệng giải thích nói: "Hoàng huynh thật đáng yêu, Nhiễm Nhiễm sao có thể để máu tươi của người khác chạm vào hoàng huynh. Y phục vốn là màu đỏ, có lẽ là ngốc ở kia hơi lâu cho nên mới để lại hương vị..."
Là hắn sơ sẩy, hắn sao có thể không xử lý sạch sẽ đây? Sao có thể dính hương vị của người khác đây? Sẽ không, sẽ không có lần tiếp theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]