Sau khi nhìn thấy biểu tình của nàng lộ ra vẻ vui sướиɠ, hắn mới yên tâm xuống. Tay phủ lên bụng của mình, con ngươi ôn hòa rất nhiều.
Vô Dược hôn hôn môi hắn, cầm tay hắn ôn nhu mở miệng: "Vất vả cho chàng."
Mạch Cẩn Thư dịu ngoan hướng tới gần nàng, cọ cọ mặt nàng: "Có thể vì thê quân sinh con dưỡng cái là vinh hạnh của thϊế͙p͙ thân."
Thân hình nhu nhược của hắn liền cứ như vậy dán lấy nàng, Vô Dược khóc không ra nước mắt, xem ra nàng phải cấm cốc thiếu một đoạn thời gian rất dài.
Trước kia thời điểm hắn cấm cốc thiếu có phải cũng khó chịu như vậy hay không?
Hắn tựa hồ đã nhận ra thân thể nàng có biến hóa, thấp giọng cười, âm thanh ôn nhu mang theo chút âm lãnh: "Thê quân... Một đoạn này thời gian nàng cũng không thể ở bên ngoài làm bậy nga!" Nói cách khác, bảo bảo của chúng ta có khả năng liền sẽ không còn được gặp lại mẫu quân của nó.
Vô Dược cảm giác sau lưng phát lạnh, vội vàng mở miệng nói: "Sẽ không, ta sao có thể sẽ ở bên ngoài làm bậy đây? Ngoại trừ chàng ai cũng không thể khiến ta động tâm a."
Mạch Cẩn Thư vẫn duy trì nụ cười ngoan ngoãn như cũ, nhưng Vô Dược cảm giác được nụ cười này so với vừa nãy hoàn toàn không giống nhau, ít nhất chân thật hơn nhiều.
——
Mùa thu đã tới, khắp núi đều là màn sương xuyên qua lá đỏ. Sau khi Tưởng Thiên Tuyết thoái vị liền không biết tung tích, cùng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2419925/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.