Phục Hy tựa hồ cũng phát hiện nàng không thích hợp, thấp giọng ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phục... Phục Hy..." Nàng lại nhàn nhạt phun ra, âm thanh vẫn như lần trước khàn khàn khó nghe như vậy. Nhưng từ nói ra lại rõ ràng hơn rất nhiều.
Phục Hy sững sờ ở một bên, hẳn là nhớ tới sự việc lần kia, không dám kϊƈɦ động như vậy nữa, sợ dọa đến nàng.
Phục Hy xoa xoa đầu nàng, ôn nhu dỗ nói: "Oa Oa, nàng lại gọi một lần nữa được không?"
"Phục... Hy." Vô Dược thập phần nghe lời lại gọi một lần.
Phục Hy rốt cuộc không khắc chế được kϊƈɦ động của bản thân, một tay đem nàng ôm trong lòng ngực, sau đó hôn lên môi nàng.
Qua hồi lâu, hắn mới buông nàng ra. Nàng ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực hắn thở dốc. Trong mắt mang theo tràn đầy khó hiểu và mê mang, nhưng không có chán ghét, thậm chí còn có một chút thích.
Nàng ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi, hơi hơi ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Ở cánh môi hắn nhẹ nhàng ɭϊếʍ.
Phục Hy hoàn toàn ngốc, nhưng tay vẫn theo bản năng ôm chặt nàng. Sợ nàng rớt xuống.
Bị nàng hôn hôn, thân thể hắn bỗng nhiên khô nóng. Nhưng nhìn thấy nàng không hề phòng bị, bộ dạng tựa hồ cái gì cũng không biết. Hắn lại đem cảm giác nóng nực kia đè ép xuống.
Phục Hy ôm nàng chậm rãi đi bộ trong biển, nàng tựa hồ ɭϊếʍ đến nghiện rồi. Vẫn luôn ôm cổ hắn, ɭϊếʍ môi hắn.
Thời điểm Long Vương ra tới nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2419901/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.