Chương trước
Chương sau
Biệt thự bên trong có mở khóa bằng vân tay, cho nên không có chìa khóa cũng có thể đi vào.

Biệt thự rất sạch sẽ, có lẽ là người giúp việc mới quét dọn qua không bao lâu. Bọn họ đều thường đúng hạn tới quét dọn, đại khái một tuần sẽ quét dọn một lần. Cho nên mỗi lần Ly Thương và Vương Hâm Vũ tới bên này đều sẽ lựa chọn ở tại nơi này.

Vô Dược ôm vai ác trở về phòng của mình, sau đó mới bắt đầu đánh giá anh.

Anh vẫn ngoan ngoãn như vậy, con ngươi đen ngọc không chớp mắt nhìn cô.

Vô Dược hơi hơi mỉm cười, lại hôn trêи mặt anh một cái. Cô cảm giác bản thân sắp bị anh manh hóa.

Anh nhìn khuôn mặt cô mỉm cười ôn nhu, đôi mắt chớp chớp, sau đó vẫn ngoan ngoãn như cũ không khóc không nháo.

Vô Dược hơi hơi thu mắt lại, nhưng ý cười lại càng sâu, ôn nhu mở miệng nói: "A... Bảo Bảo thật sự đáng yêu nha! Bảo Bảo còn không có tên đi? Mẹ giúp con lấy một cái tên được không?"

Vô Dược nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mở miệng nói: "Không thì họ Dạ đi!"

Cô cũng không biết vì sao lại đột nhiên nhảy ra cái họ này, chỉ là nghĩ đến một chút biểu hiện của anh ở thế giới này. Tựa hồ cái họ này cũng rất thích hợp với anh: "Họ nghĩ kỹ rồi nên gọi tên là gì đây? Dạ... A... Tên Tư Mộ đi!"

Tư Mộ, Tư Mộ, tơ vương Mộ Mộ. Nhìn anh manh như vậy, không biết sao lại khiến cô nhớ tới Mộ Mộ.

Con ngươi cô đột nhiên rũ xuống, tựa hồ có chút thương cảm. Nhưng phát hiện bản thân tựa hồ không nên ở trước mặt Bảo Bảo thương cảm, sau đó liền khôi phục bình thường.

Cô đặt anh ở giữa giường, sau đó nằm ở bên cạnh anh, một tay chống đầu, một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ bọc tã lót của anh. Môi đỏ chậm rãi tràn ra khúc hát ru, người có thể hiểu nhất định đều biết cô đang dỗ anh ngủ.



Đáng tiếc Bảo Bảo cũng không phải cái người có thể hiểu kia, vẫn dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn cô như cũ.

Vô Dược nhìn anh một chút buồn ngủ đều không có, bất đắc dĩ cười cười. Nhưng vẫn dùng giọng nói mềm nhẹ ôn hòa nói: "Bảo Bảo phải ngoan nha! Phải ngủ cho tốt, không được nháo nha!"

Thời điểm Vô Dược còn không phản ứng lại, anh thật giống như nghe hiểu lời cô nói, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Bất quá một lát anh liền phát ra hơi thở đều đều.

"..." Hiện tại Bảo Bảo đều dễ dỗ như vậy sao? Bảo nó ngủ nó liền ngoan ngoãn ngủ. Bảo Bảo như vậy cho cô xin một tá.

Thấy anh ngủ cô liền đứng dậy vào phòng tắm, cô vừa rời khỏi, anh liền lại chậm rãi mở hai mắt ra. Trước khi cô đi ra vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng tắm. Sau khi thấy cô ra anh lại ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Vô Dược thấy anh "ngoan ngoãn ngủ", hơi hơi mỉm cười, sau đó liền nằm bên cạnh anh ngủ.

Chờ sau khi cô ngủ, anh nhẹ nhàng trở mình, tránh khỏi tã lót, chậm rãi bò vào trong lòng ngực vô. Đầu vùi ở trước ngực cô, sau đó liền ngoan ngoãn ngủ.

Ngày hôm sau thời điểm Vô Dược tỉnh lại, thấy đứa trẻ trần trụi trong lòng ngực của mình, thiếu chút nữa bị doạ sợ.

Sau đó yên lặng kéo qua chăn qua đắp lại cho anh và bản thân.

Trong lòng yên lặng nói xin lỗi: Bảo Bảo mẹ không phải cố ý, chớ có trách mẹ.

Đơn thuần Vô Dược hoàn toàn không có nghĩ tới, là đứa trẻ "không hề có năng lực" chủ động chui vào trong lòng ngực cô. Thật ra cô cái gì cũng chưa làm, còn nghĩ rằng là tay của mình kéo người ta vào trong lòng ngực, lại còn là một loại không mang theo chăn kia.

Vô Dược yên lặng cảm thán nói, còn may anh so với trẻ con bình thường không giống nhau. Nếu thật là giống với trẻ con bình thường mà nói, vậy xong rồi. Trần trụi qua một đêm, cho dù bất tử, cũng khẳng định sẽ sinh bệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.