Chương trước
Chương sau
Vô Dược bất đắc dĩ cười cười, sau đó hướng anh giải thích: "Bởi vì em so với bọn họ không giống nhau. Tư Mộ của chúng ta là người lợi hại nhất trên thế giới này, cho nên đến cả quỷ cũng sẽ sợ em."

Anh quả thực có thể nói là khắc tinh của quỷ, anh chính là vai ác đại Boss, lúc trước anh không hút nhiều quỷ hồn như nam chủ, nhưng thực lực thì cơ hồ có thể đánh ngang tay với nam chủ. Nếu so với cách nuôi dưỡng hiện tại của cô, một ngày nào đó, anh sẽ vượt qua cả nam chủ.

Tư Mộ ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt chớp chớp cực kỳ vô tội, ủy khuất nói: "Nhưng muốn ngủ với Ngư Ngư."

Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, vẫn dung túng anh. Hoàn toàn không nghĩ tới bộ dạng này của anh, so với Mặc Nhiễm khi còn nhỏ quả thực giống đến không thể giống hơn. Ngoại trừ việc anh không thích làm nũng như Mặc Nhiễm, không thích giả đáng thương như Mặc Nhiễm, biểu tình cũng không phong phú như vậy.

Cuối cùng, Tư Mộ cảm thấy mỹ mãn đi theo cô về phòng cùng nhau ngủ.

——

Ngày hôm sau, lúc Vô Dược mang Tư Mộ về nhà sau khi đi ra ngoài chơi, mới vừa bước ra cửa thang máy, liền cảm thấy không đúng, sau đó tránh sang một bên.

Sau đó liền thấy vài người, vây quanh cửa nhà cô, rồi nhìn những người đó dùng thủ pháp đặc thù để vào nhà.

Cô nghiêm túc nhìn những người đó vài lần, đối với cô bọn họ cũng không xa lạ. Trước đó đã gặp qua ở trong sư môn của nữ chủ, bọn họ chắc đều là sư huynh của nữ chủ. Vô Dược không phải không nghĩ tới bọn họ sẽ tìm ra, chỉ là không nghĩ tới bọn họ tìm được cô nhanh như vậy. Tuy nói là đã qua hai năm...

Tư Mộ ngẩng đầu nhìn họ, đôi mắt chớp chớp không nói gì, bất quá anh theo bản năng chán ghét những người đó, hơi thở những người đó cho anh, khiến anh cảm giác không tốt. Vô tình nghĩ đến mấy ngày bản thân bị cầm tù kia. Anh tuy rằng vẫn là trẻ con, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết. Dù sao anh so với trẻ con nhân loại là không giống nhau, việc anh biết so với nhân loại nhiều hơn, ký ức cũng lâu hơn.

Vô Dược sờ sờ đầu anh, để anh an tâm. Sau đó bế anh lên, nhỏ giọng nói: "Ngoan, không được ồn nha."

Tư Mộ gật gật đầu, sau đó không nói một lời. Vô Dược ôm anh trốn từ cầu thang rời đi.

Tư Mộ nhẹ nhàng dựa vào trên người cô, anh rất thích cô ôm ấp. Cô ôm ấp khiến anh cảm thấy thật ấm áp, khiến anh có cảm giác nhân sinh cũng không rét lạnh.

Thật ra trong đoạn thời bị cầm tù kia, anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn giãy giụa. Bởi vì đối với anh mà nói, mặc kệ kết quả như thế nào, đều là giống nhau, cho dù là tử vong.

Nhưng đến khi cô xuất hiện, cô sẽ ôm anh, sẽ hôn môi anh. Không giống như những người khác nói với anh những lời khó nghe, cô rất ôn nhu, rất ôn nhu đối đãi với anh. Cô dẫn anh rời khỏi nơi toàn là hắc ám kia, với anh mà nói cô là tất cả của anh.

Dần dần anh bắt đầu lưu luyến ấm áp của cô, vĩnh viễn vĩnh viễn đều không muốn buông tay.

Hiện tại cô dẫn anh rời đi, giống như lần đầu tiên anh gặp cô. Cô ôn nhu ôm anh, nói với anh phải ngoan.

Mấy năm nay cô mang theo anh trốn tránh, anh không phải không biết. Nhiều năm dần dần học tập như vậy, anh đã biết rất nhiều việc. Năm đó nếu cô có thể tiến vào nơi anh bị cầm tù, vậy chứng tỏ cô nhất định không phải kẻ địch của bọn họ.

Nhưng mà, cô nguyện ý mang theo anh trải qua những ngày trốn trốn tránh tránh, nguyện ý vẫn luôn bồi anh. Chưa bao giờ nghĩ tới muốn từ bỏ anh. Còn đối với anh nói: Chờ em trưởng thành, có thực lực. Vậy em liền tự do, có thể làm mọi việc em muốn làm.

Thật ra anh không có việc gì muốn làm, việc anh muốn làm nhất, chỉ là vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.