Hai người mặt đối mặt, Số 23 nhìn nữ chủ một hồi, chẳng nói chẳng rằng, quay lưng bộ dáng tiêu sái bỏ đi,
"Học muội! Chị đang hỏi em đó? Em tên gì? Đang làm gì ở đây?"
Sau khi nói xong lời này, cô ta liền quay sang nhìn một lượt từ trên xuống dưới thiếu nữ, tiếp tục nói,
"Nếu em không định nói, đừng trách chị vô tình."
Số 23 "..." Lời thoại não tàn như vậy, áp lên người bạch liên hoa thật sự phù hợp sao hả?
Thiếu nữ bước chân không ngừng, đi ngày càng xa.
Lục Thiên Ly thấy mình bị bơ thì có chút tức giận, khóe miệng nổi lên một mạt cười lạnh,
"Vậy là cô muốn ăn cứng không ăn mềm rồi!!!"
Số 23 "..." Bức cung ta?
Muốn ăn đòn? Cô ta nghĩ mình là ai? Hệ thống còn chưa có cái quyền đó nhé!
[ ... ] Đừng có lôi nó vào!!!
Thiếu nữ xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Thiên Ly, đáy mắt một mảnh ám trầm.
Lục Thiên Ly không hiểu? Cô ta chỉ hỏi mấy câu thôi, sao vị học muội này lại nhìn cô ta như kẻ thù giết cha không đội trời chung vậy!
Nữ nhân môi khẽ mím, ánh mắt biến hóa kỳ lạ.
Số 23 máy móc cử động, sắc mặt trịnh trọng nhìn chằm chằm động tác của cô ta,
Lục Thiên Ly cắn môi, sắc mặt khiếp sợ, hốc mắt rất nhanh tràn đầy nước mắt.
Số 23 "..." Sao lại khóc rồi?
Không phải vừa xong hung hăng lắm sao?
Lúc này, Số 23 rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao nữ chính lại là sinh vật khó hiểu nhất trong tiểu thuyết...
Tuân thủ châm ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-luu-manh-vat-hi-sinh-mau-phan-kich/187593/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.